Ba giờ chiều, Liễu Hà trở về Liễu gia.
Dì Lưu - người giúp việc nói với Liễu Hà rằng Liễu Đạt Quốc đang nghỉ trưa, nhưng Liễu Hà đã mất kiên nhẫn, trực tiếp đứng trong phòng khách hét to, cậu hét to đã làm ba mình thức giấc.
Liễu Đạt Quốc ra khỏi phòng ngủ với một đôi dép lên. Ông ngủ không đủ giấc, đầu có hơi đau, sắc mặt không tốt nhìn Liễu Hà.
Khi Liễu Hà nói chuyện với ông và cho ông coi đoạn video kia, biểu cảm của ông càng khó coi hơn.
"Cái thằng Khương Hạo này." Liễu Đạt Quốc ngồi trên sô pha, nặng nề vỗ xuống sô pha mấy cái, "Ba thật sự nhìn nhầm người rồi. "
"Ba, con muốn ly hôn." Liễu Hà nói ra mục đích của mình.
Liễu Đạt Quốc không nói gì tiếp. Ông đan hai tay vào với nhau, một lúc sau mới mở miệng nói: "Tiểu Hà à, lúc trước con muốn kết hôn với Khương Hạo. Khi đó ba chỉ muốn giúp con. "
"Ba, con không có trách ba." Liễu Hà bối rối nói.
Liễu Đạt Quốc khó xử, giương mắt nhìn Liễu Hà: "Ba đã quan sát Khương Hạo, khi đó ba thấy năng lực làm việc của thằng nhóc này rất tốt. Trong khoảng thời gian ở công ty, các dự án được nó thầu đạt được hiệu quả cao hơn cả mong đợi. Sau khi nó làm tổng giám đốc, giá trik của công ty cũng tăng gấp năm lần..."
Liễu Hà ngây người: "Ba, ba có ý gì? "
Liễu Đạt Quốc liền nói rõ: "Con cũng biết Alpha có thể đánh dấu rất nhiều Omega, Khương Hạo thì sao, nó chỉ là mắc phải sai lầm mà các Alpha trên thế giới này đều mắc phải. Ba thấy Khương Hạo chỉ suy nghĩ không thấu đáo thôi, người ngủ với nó cũng là beta, ý nó là sẽ không sinh con bên ngoài. Nếu con không vui, ba có thể xử lí mấy đám cỏ dại ngoài kia, chỉ cần không phải là giết người, ba đều sẽ xử lí ổn thỏa giúp con. "
"Ba!" Liễu Hà khó tin hét lên, "Ba muốn con coi như những chuyện này chưa từng xảy ra? "
Liễu Đạt Quốc vội vàng phản bác: "Đương nhiên là không phải, ba sẽ nói chuyện rõ với Khương Hạo. Ba sẽ bắt nó quỳ xuống kí cam kết, nếu như con muốn đánh nó thì ba để con đánh nó một trận. "
"Ba!"
"Đúng rồi..." Liễu Đạt Quốc chuyển đề tài, không biết vì sao lại cảm xúc lại dâng trào, "Ba già rồi, ba cũng sợ mình không bảo vệ được con, con thì sao, sắp 30 rồi, mấy chuyện của công ty con có lo được không, nếu sau này con tìm một người chồng khác sợ là không tìm được người tốt hơn Khương Hạo. "
Liễu Hà tức giận đến sắp tắt thở. Đoạn tình cảm này vẫn là lỗi của cậu.
Cậu nóng lòng chạy tới đây vì cho rằng ba mình có thể giải quyết Khương Hạo, không ngờ ba mình căn bản không quan tâm việc gã ngoại tình. Cũng đúng, ba cậu, một người thợ cắt tóc, năm cậu sáu tuổi ông ấy đã bỏ cậu và mẹ cậu lại mà đi nơi khác, mẹ cậu đi rồi ông ấy mới quay về đón cậu. Cho nên bao năm qua ông ấy chưa từng chứng kiến việc những người khác li hôn, làm sao có thể để bụng chuyện con rể ngoại tình được.
Cậu đang do dự không biết có nên nói cho ba mình biết chuyện pheromone của Khương Hạo có vấn đề hay không, nhưng cậu không muốn đem chuyện này thành lý do ly hôn, suy nghĩ một hồi lâu, không biết cậu nghĩ ra gì đó, đưa tay nắm lấy mấy sợi tóc lưa thưa trên đầu ba mình.
"Liễu Đạt Quốc! Đừng nói là ba có con riêng chứ! Khương Hạo là con riêng của ba đúng không! "
Ba cậu tức giận túm lấy hai lỗ tai của cậu: "Vớ vẩn! Nó là con riêng của ba! Vậy thì con là gì? Nếu hai người là anh em thì ba sẽ để yên cho hai đứa kết hôn à? "
"Vậy ba nhặt được con chứ gì! Con không phải con trai ba! "
"Nếu con không phải con trai ba thì ba đã tống cổ thứ phế vật con ra ngoài từ lâu rồi!"
Cuộc chiến của hai cha con kết thúc khi tóc của Liễu Đạt Quốc bị giựt ra gần hết, hai người ngã xuống ghế sofa. Liễu Đạt Quốc tức giận đến tim, gan, lá lách, dạ dày và thận đau nhức, ông dựa vào ghế sofa ôm ngực th ở dốc.
"Con không phải phế vật! Con có thể học!" Liễu Hà tức giận nói, "Con có thể quay lại công ty làm việc! "
"Con thì học cái mẹ gì! Chỉ cần có hơi tức giận thì con liền dẫn người đến công ty đập phá, đừng có mà cãi lời ba! "Liễu Đạt Quốc giận dữ nói, "Ba nói thật với con, Trong tay Khương Hạo có 13% cổ phần của bất động sản Liễu thị, 8% là của nó, 5% còn lại là của con! Nó đào tạo không ít người ở Liễu thị, nếu nó muốn làm chút chuyện gì đó, 13% cổ phần tác động rất lớn đến công ty! "
"8%? Sao ba lại cho hắn nhiều như vậy?" Liễu Hà ngạc nhiên.
"Ba năm trước nó giúp công ty thoát khỏi nợ nần, con liền nhao nháo muốn ba thưởng cho nó!" Liễu Đạt Quốc tức giận đứng lên, "Dù sao nó vẫn là chồng của con! Nó sẽ phải nuôi con! Nếu ba muốn giúp nó lên vị trí cao, thì phải cho nó chút đồ! "
Mặt Liễu Hà đỏ lên, lo lắng kéo vạt áo lên.
"5% là tài sản trước hôn nhân của con. Nếu nó là người sai thì 5% cổ phần sau khi ly hôn sẽ được trả lại vô điều kiện, 8% cổ phần của nó có thể nó sẽ trả lại 1%. "Liễu Đạt Quốc chắp tay sau lưng đi tới đi lui, ông cắn răng nhìn Liễu Hà, "Nếu con có thể tìm ra bằng chứng chứng minh rằng Khương Hạo là người sai 100% thì ba sẽ giúp con ly hôn với nó. "
Liễu Hà vô công mà trở về.
Cũng không tính là vô công trở về, ba cậu đã mở lại thẻ cho cậu.
Thấy đã đến giờ ăn tối, nhưng cậu không muốn ở lại Liễu gia ăn cơm, lại không muốn về nhà, liền gọi điện thoại cho Tiêu Cảnh, nói muốn mời cơm hắn.
"Thế nào? Không suôn sẽ như em nghĩ?" Tiêu Cảnh ở đầu dây bên kia hỏi cậu.
"Anh đã sớm đoán được rồi sao?"
"Người có tiền mà, không dễ dàng như vậy." Tiêu Cảnh cười rộ lên, "Em vẫn giữ được mặt mũi là ổn rồi. "
Trái tim Liễu Hà dừng một nhịp, không nói gì nữa.
"Em có phiền nếu tôi dẫn thêm một người tới ăn tối không?" Tiêu Cảnh bỗng nhiên hỏi.
Liễu Hà giật mình. Cậu thường thấy Tiêu Cảnh chỉ có một mình, không ngờ bên cạnh Tiêu Cảnh sẽ có người, trong lòng bỗng nhiên có chút không vui.
"Được, đến đi."
"Bé cưng không vui sao?" Tiêu Cảnh nhận ra.
Liễu Hà nhíu mày: "Tại sao? Nếu thêm người thì chỉ thêm một đôi đũa thôi, tôi lo được. "
Tiêu Cảnh lại cười: "Người kia có thể giúp được em. Bé cưng à, nếu thấy cô ta em nhất định sẽ rất vui. "
Vui cái mẹ gì. Liễu Hà nghĩ thầm.
Cậu ngồi ở chỗ ngồi gần cửa sổ của nhà hàng magellan*, bên dưới là cảnh đêm tuyệt đẹp của tầng 98, trên bàn một bữa ăn thịnh soạn do đầu bếp cao cấp chuẩn bị, quả nhiên là nhà hàng sao Michelin** có khác, đối diện cậu là Tiêu Cảnh đang cười, nụ cười làm người ta muốn đấm một đấm.
* tên một nhà hàng, nơi mà ở đó mỗi miếng cắn đưa bạn vào một hành trình khác nhau, một nơi dành cho những khoảnh khắc ấm cúng trong nội thất ấm áp nhưng cũng hiện đại, một nơi chào đón bạn vào bữa trưa hoặc bữa tối, một cuộc họp kinh doanh cũng như có một bữa ăn ngon bữa ăn và một ly rượu vang chất lượng hàng đầu với bạn bè.
**Hiểu theo cách đơn giản, điện ảnh có giải Oscar, âm nhạc có Grammy thì ẩm thực sẽ có danh hiệu Michelin. Sao Michelin thực chất là danh hiệu dành tặng cho các nhà hàng thông qua đánh giá về chất lượng.
Còn có Trương Dao.
Trước biết tại sao Trương Dao lại quen biết Tiêu Cảnh, vì sao hắn lại đưa Trương Dao tới đây, Liễu Hà nhìn ngón tay mảnh khảnh sạch sẽ của Trương Dao, nhớ lại hình ảnh mười ngón tay sơn móng đỏ bám chặt trên lưng Khương Hạo, sự tức giận của cậu dần dần dâng lên.
"Liễu thiếu gia, ngài kêu bạn ngài đến tìm tôi chắc hẳn là ngài đã biết chuyện rồi nhỉ." Hình như cô cảm thấy người bên cạnh đang lo lắng, Trương Dao ngượng ngùng mở miệng.
Liễu Hà lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía Trương Dao. Ngoại hình của Trương Dao trông xinh đẹp hơn những beta thông thường, hình như cũng trang điểm rất nhiều, cô mặc một cái váy dây màu trắng, trông khá trong veo, thuần khiết và đáng yêu, hoàn toàn không phải là bộ dạng phong tình như trong video giám sát.
"Biết cái gì?" Liễu Hà nén cơn giận, khuấy chén súp kem trước mặt.
Trương Dao thấp giọng nói: "Tôi... Tôi đang mang thai con của anh Khương. "
Động tác của Liễu Hà dừng lại.
Cậu vừa biết chuyện pheromone của Khương Hạo có vấn đề, nào ngờ giờ đây lại lòi ra chuyện gã đã có con.
Một beta, mang thai con của Khương Hạo, ý gì đây?
Liễu Hà nhìn về phía Trương Dao, không biết cậu nghĩ cái gì. Trương Dao khẽ vuốt v e bụng mình, hốc mắt hơi đỏ, giả bộ đáng thương nhìn cậu. Liễu Hà run tay, theo bản năng bưng chén súp trong tay lên chuẩn bị hất vào cô nhưng sau đó đã bị Tiêu Cảnh nhanh tay lẹ mắt chặn lại.
"Buông tay." Liễu Hà nói.
Tiêu Cảnh lắc đầu, ý bảo Liễu Hà bình tĩnh lại. Liễu Hà nghiến răng, sau đó vẫn đặt súp xuống.
Thấy phản ứng của Liễu Hà, Trương Dao vội vàng xua tay: "Liễu thiếu gia, xin ngài đừng hiểu lầm, tôi, tôi không phải muốn phá hỏng hạnh phúc gia đình hai người. Tôi thật sự rất thích anh Khương, có lần bọn tôi uống quá chén, sau đó không cẩn thận mà phát sinh quan hệ. Trong lòng anh Khương chỉ có ngài. "
Liễu Hà cười nhạo. Trương Dao cảm thấy mình thật ngu ngốc khi nói ra câu này.
"Vốn dĩ tôi không muốn giữ lại đứa nhỏ này." Trương Dao chớp chớp mắt, sau đó rơi nước mắt, "Nhưng tôi là beta, nếu như bỏ đứa nhỏ, sau này có thể sẽ không mang thai được nữa. "
Liễu Hà không nói lời nào, tức giận nhìn cô diễn. Trương Dao nhìn sắc mặt của Liễu Hà, cảm thấy Liễu Hà hình như đã bình tĩnh lại, lại liếc mắt nhìn Tiêu Cảnh ngồi bên cạnh, li3m môi, sau đó nói ra những lời mình muốn nói.
"Anh Khương không phải rất khó có con sao? Tôi, tôi muốn sinh con. " Ánh mắt tràn đầy hi vọng nhìn Liễu Hà, "Tôi sinh đứa nhỏ này xong sẽ rời khỏi nơi này, tôi mang con đi cũng được mà để lại cho hai người cũng được. "
Liễu Hà giật mình, bỗng nhiên nhìn về phía Tiêu Cảnh.
Hắn trong nháy mắt hiểu được vì sao Tiêu Cảnh nói mình sẽ vui vẻ. Nếu Trương Dao sinh con, như vậy việc Khương Hạo và người khác ở bên nhau hoàn toàn chính xác, gã sẽ là người có lỗi 100% trong cuộc hôn nhân này.
"Khương Hạo có biết chuyện này không?" Liễu Hà hỏi.
Những lời này chọc vào chỗ đau của Trương Dao, sắc mặt cô cứng đờ, khó xử nói: "Hắn muốn tôi phá đứa nhỏ. "
Quả nhiên. Tình cảm của Khương Hạo đối với Trương Dao có hạn, không muốn để lại bất cứ điều gì. Liễu Hà nhịn cơn buồn nôn sắp trào ra, thở dài một hơi, lạnh lùng nói: "Vậy thì phá đi. "
"...... Tôi cầu xin ngài. Tôi thực sự rất muốn sinh đứa trẻ ra. "Nước mắt Trương Dao lăn xuống như mưa, "Tôi chỉ muốn giữ lại một chút kỉ niệm, tôi thật sự rất yêu anh Khương. "
Con mẹ nó tình yêu! Con mẹ nó cô ó bệnh à! Hắn là người đã có gia đình! Thế mà cô lại muốn sinh con cho hắn! Hắn không cho cô sinh cô liền tới tìm tôi! Cô nên đi đóng phim truyền hình đi! Nếu như không phải cô đang mang thai, tôi nhất định sẽ đánh chết cô!
Tiêu Cảnh ho khan một tiếng. Sắc mặt Liễu Hà liên tục thay đổi, nhịn nhục nói: "Cô cũng biết Khương Hạo rất khó có con, làm sao tôi biết được đứa con của cô là của hắn? "
"Đúng là của hắn. Hắn đang uống thuốc trị bệnh, tôi mang thai là do tác dụng phụ của thuốc." Trương Dao nghẹn ngào.
Thuốc? Không quan tâm đ ến việc đứa nhỏ sinh ra có bình thường hay không, cô vẫn quyết định đánh cược? Là quá ngu ngốc quá tham lam, hay là...
"Cô thích hắn nhiều như vậy?" Liễu Hà hỏi.
Trương Dao không ngờ Liễu Hà lại hỏi cô huyện đề này. Cô ngạc nhiên nhìn Liễu Hà, đột nhiên trong ánh mắt của Liễu Hà hiện lên sự đồng tình, lồ ng ngực phập phồng, bỗng nhiên rất muốn nói cái gì đó.
"Tôi biết là tôi không đúng. Nhưng nếu như không dùng cách đó tiếp cận hắn, Khương Hạo cơ bản không thèm liếc mắt nhìn tôi một cái, càng không thể có con với tôi. Những người có chức cao mà tôi từng thấy đều là những người đàn ông bụng phệ, nếu không phải bụng phệ thì cũng là người không muốn động vào tôi. Nhưng Khương Hạo thì không, anh ấy giống như một nhân vật bước ra từ phim truyền hình, ảnh còn đẹp hơn nhiều ngôi sao nổi tiếng, biết cách ăn mặc, rất có khí chất, có năng lực, còn không khoe khoang. Anh ấy rất tỏa sáng, mỗi lần anh ấy xuất hiện sẽ làm người khác bị lu mờ. Mỗi khi đi ngang qua quầy lễ tân, ảnh đều gật đầu chào tôi một cái, đó là khoảnh khắc hạnh phúc nhất của tôi. Tôi rất yêu anh Khương, tôi thật sự rất thích anh ấy, tôi thấy anh ấy uống say, tôi nghĩ nếu như mình bỏ qua cơ hội này, tôi chỉ có thể về quê và sống một cuộc sống với những người có gương mặt không đẹp kia. Vì vậy, tôi sống còn ý nghĩa gì nữa. "
Thật không biết xấu hổ.
Thật không biết xấu hổ!
"Cho nên cô... cô quyết định chọn cách phá hoại gia đình của người khác? "Liễu Hà nắm chặt tay, run rẩy nói, "Cô có bao giờ nghĩ tới, Khương Hạo mà cô nhìn thấy bây giờ là do tôi tốn bao nhiêu công sức..."
Cậu bỗng nhiên không muốn nói nữa.
Cậu nghĩ Trương Dao không biết nhưng thật ra cô biết. Bởi vì công ty bất đọng sản Liễu thị là của người nhà họ Liễu. Khương Hạo là một nhân viên văn phòng vô danh một phát một lên chức tổng giám đốc, trở thành tổng tài như trong những bộ phim truyền hình mà Trương Dao nói, quần áo của gã, cách gã đối xử với mọi người, địa vị cho gã tiền tài, cho gã sự sung sướng, tất cả đều nhờ Liễu Hà. Chỉ là cô ích kỉ, cô giả vờ ngây thơ cô không chút do dự cầm dao hướng về phía người khác.
"Đi xét nghiệm ADN đi." Liễu Hà rút lại những cảm xúc của mình, ngồi thẳng lưng, "Cô đi chứng minh đây là con của Khương Hạo đi. Sau đó báo cáo cho tôi, tôi sẽ cho cô 2 triệu*, đủ để cô tìm chỗ ở và sinh con. Đến lúc đó sinh hay phá, cô tự mình chọn. "
*2.000.000 Nhân dân tệ = 6.587.562.888,00
Tiêu Cảnh dẫn Trương Dao rời khỏi nhà hàng. Từ đầu đến cuối hắn không nói một câu, hắn chỉ vui vẻ ngồi xem vở kịch này, nhưng Liễu Hà lại cảm thấy rất tức giận, tức giận nên không còn hứng ăn nữa.
Cậu ăn không nổi nhưng cũng không đi, ngồi lì trên ghế, ngây người nhìn cảnh đêm dưới lầu.
Thành phố bên dưới tầng 98 khó mà nhìn rõ được, quần thể kiến trúc xi măng không khác gì rừng rậm mà khi còn bé cậu đứng trên núi nhìn xuống, chỉ là nó trông quyến rũ hơn thôi. Những ánh đèn nhỏ từ các tòa nhà, cũng như những ngọn đèn từ các dãy nhà khu chung cư, bọn chúng giống như đom đóm bay trong bụi cỏ đêm hè. Mấy con đường chính vừa giống vành đai ánh sáng rực rỡ, vừa giống như dải ngân hà ngoài vũ trụ, tất cả mọi thứ rũ xuống làm sáng rực màn đêm tâm tối.
Không lâu sau, Tiêu Cảnh gọi điện thoại cho cậu.
"Muốn ăn nữa không?"
Liễu Hà không nói nhảm với hắn: "Làm sao anh biết Trương Dao đang mang thai. "
"Thật ra cũng trùng hợp thôi. Không phải tôi biết chỗ ở của Trương Dao sao, tôi có bỏ tiền thuê người bảo vệ nơi đó quan sát cô ta. Chiều nay khi Trương Dao ra khỏi nhà, cô ta bắt xe nói muốn đi đến bệnh viện phụ sản, bảo vệ nói cho tôi biết chuyện này, tôi liền đến viện phụ sản chặn cô ấy lại. "
Liễu Hà lại hỏi: "Tại sao cô ta lại tin tưởng anh vậy? "
"Cô ta không phải tin tưởng tôi mà là cô ta không còn cách nào khác nữa." Tiêu Cảnh nói.
Liễu Hà cảm xúc lẫn lộn, im lặng một lúc lâu, bỗng nhiên hỏi: "Nếu như tôi lớn lên ở quê, hoặc nếu tôi không giàu có, thì chuyện này có xảy đến với tôi không? "
Tiêu Cảnh cười khẽ: "Chuyện này không liên quan, chỉ là bé cưng không may mắn thôi, em không gặp đúng người. "
"Đời này tôi còn có thể gặp đúng người sao?" Liễu Hà dựa đầu vào cửa sổ, lẩm bẩm nói.
"Đời này chắc chắn có. Bé cưng tốt như vậy, chắc chắn sẽ gặp được. "
Tiêu Cảnh hạ thấp giọng, hơi thở nhịp nhàng truyền qua điện thoại, giọng điệu dịu dàng giống như đang dỗ Liễu Hà ngủ.
"Nói không chừng người kia đã đến bên cạnh em rồi."