Hai ngày sau, Liễu Hà tham dự đại hội đồng cổ đông của công ty bất động sản Liễu thị.
Cổ phần của cậu đều do Khương Hạo nắm giữ, những năm trước cậu không có tham gia, đột nhiên lần này lại tham dự, liền có người nghi ngờ có phải sẽ xảy ra chuyện gì hay không.
Sự thật nhanh chóng chứng minh suy đoán của bọn họ, bởi vì Liễu Đạt Quốc bỗng nhiên tuyên bố muốn bổ nhiệm CEO mới, yêu cầu Khương Hạo từ chức.
Tất nhiên Khương Hạo từ chối, ông Ngô và ông Lý cũng lên tiếng giúp gã, Liễu Đạt Quốc cãi qua cãi lại với bọn họ hơn 10 phút, lúc đầu còn lấy nhiều lý do hợp lí ra để hùng biện nhưng không bao lâu liền bắt đầu đấu đá lẫn nhau, sau đó Liễu Đạt Quốc lấy lý do mình là chủ tịch, có quyền quyết định mọi chuyện, tuyên bố Khương Hạo bị đình chỉ công tác lâu dài.
Khương Hạo sắc mặt không thay đổi đi về chỗ ngồi, không khí xung quanh lạnh đến mức có thể tụ thành sương. Từ đầu đến cuối Liễu Hà không nói câu nào, cậu chỉ im lặng nhìn chằm chằm Khương Hạo, rất muốn tìm thấy sự vui vẻ khi sắp trả thù được nhưng kỳ lạ, cậu lại chẳng cảm thấy gì cả.
Chuyện hôm nay là kết quả của cuộc nói chuyện giữa cậu và Liễu Đạt Quốc.
Một ngày trước, cậu nhận được báo cáo xét nghiệm ADN do Trương Dao gửi tới, cậu cầm báo cáo đi tìm Liễu Đạt Quốc. Liễu Đạt Quốc mặc dù rất tiếc, nhưng sau khi xác định Khương Hạo là người sai hoàn toàn trong cuộc hôn nhân này, ông nhanh chóng đứa ra câu trả lời hợp lí.
Ông cho rằng việc phân chia cổ phần sẽ gây ra một cú sốc cho công ty, cũng sợ Khương Hạo sẽ làm gì đó nên Liễu Đạt Quốc quyết định thông qua cuộc hợp này cho Khương Hạo từ chức. Liễu Đạt Quốc dùng tốc độ nhanh nhất tìm người quản lý bất động sản tên Smith và lên kế hoạch dùng danh nghĩa Smith để loại bỏ Khương Hạo.
"Công ty bất động sản Liễu thị của chúng ta có một chiến lược để mở rộng kinh doanh ra nước ngoài. Hướng đi của chúng ta bây giờ đã khác với lúc đầu cho nên cũng cần một người lãnh đạo mới. "
Thấy mọi chuyện đã lắng xuống, Liễu Đạt Quốc với vẻ mặt nhân từ giải quyết mọi chuyện.
"Khương Hạo à, vất vả cho cậu rồi."
Khương Hạo không để ý tới ông, lời nói của ông như gió thoảng qua tai.
Thấy vậy, Liễu Đạt Quốc cười gượng, vỗ tay: "Chào mừng Smith. "
Smith nghe vậy đứng dậy, lịch sự gật đầu với những người trong phòng họp. Trong phòng họp có một số người không mấy khi đến tham dự đại hội cổ đông, vừa định vỗ tay thì đã bị giọng nói của Khương Hạo ngăn lại.
"Tôi..."
Khương Hạo mở miệng. Tất cả mọi người nhìn gã còn gã thì nhìn Liễu Hà: "Tôi không biết tại sao mình lại nhận được kết quả như vậy. "
Liễu Hà biết gã biết, gã cũng biết Liễu Hà biết gã biết. Bọn họ là làm chồng chồng 7 năm, chỉ cần một chút biểu cảm nhỏ là có thể hiểu được đối phương đang suy nghĩ cái gì.
Nhưng Liễu Hà không tức giận gì cả.
Liễu Hà bình tĩnh, đàng hoàng, nói cho người đàn ông trước mặt mình biết: "Đây là một cuộc bổ nhiệm và sa thải rất bình thường, ai có lợi cho Liễu thị thì dùng người đó. "
"Tôi làm việc ở công ty bảy tám năm, không ai hiểu Liễu thị hơn tôi. Bây giờ sa thải tôi sẽ gây thiệt hại cho công ty." Khương Hạo cười lạnh nói, "Nhưng những gì em nói đều không quan trọng. Đối với em, tôi chỉ là một quân cờ. Các người không quan tâm tôi đã làm bao nhiêu việc, muốn tôi lên là lên, muốn tôi xuống là xuống. "
Liễu Hà nhìn ra sự căm giận từ trong ánh mắt của Khương Hạo, trái tim cậu bắt đầu đau đớn, hốc mắt cũng sắp đỏ lên.
Thì ra Khương Hạo hận cậu.
Không phải bây giờ mới bắt đầu hận mà là đã luôn luôn hận.
"Khương Hạo..." Cậu nhịn không được muốn nói gì đó.
Khương Hạo rút lại ánh mắt, gã bỗng nhiên đứng lên, nhìn về phía Liễu Đạt Quốc: "Rất tiếc, người được quyết định mọi việc không phải là ông. "
Liễu Đạt Quốc kinh ngạc: "Ý cậu là sao? "
"Quyết định của Khương Hạo chính là quyết định của tôi." Ông Lý bỗng nhiên mở miệng.
"Tôi cũng ủng hộ nó." Ông Ngô cũng nói theo.
Liễu Đạt Quốc tức giận lùi lại hai bước: "Cổ phần của hai người cộng lại cũng chỉ có 13%, cộng thêm 13% của Khương Hạo thì tổng cộng cũng chỉ có 26%, các người muốn chống lại ý trời sao? "
"Mấy năm nay ông Lý và ông Ngô thông qua nhiều cách khác nhau đã thu thập được thêm 13% cổ phần. Ba chúng tôi cộng lại là 39%. Khương Hạo lạnh lùng nói, "Cổ phần dưới danh nghĩa của ông chỉ có 38%. "
Liễu Đạt Quốc sửng sốt, cắn răng nói với trợ lý của mình: "Xác nhận lại một chút. "
Trợ lý gõ vào sổ ghi chép, gật đầu với Liễu Đạt Quốc.
Những gì Khương Hạo nói là đúng.
"13% cổ phần cần phải có hơn một tỷ*, các người lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?" Liễu Đạt Quốc đưa tay che ngực, ông tức giận đến đau tim.
*1.000.000.000 Nhân dân tệ = 3.293.774.165.000 Đồng
Không cần người khác trả lời, ông cũng có được câu trả lời.
Còn có thể lấy đâu ra, chắc chắn là do cố gắng nuốt một số vốn từ Liễu thị.
Trong lúc mọi người đang giằng co, Liễu Hà thản nhiên mở miệng.
"Khương Hạo, tôi sẽ ly hôn với anh. Anh là người sai hoàn toàn trong cuộc hôn nhân này, anh không thể nắm giữ cổ phần của tôi nữa. 8% trong tay anh sẽ được chia cho tôi. "
Khi cậu vừa nói xong những lời này, mọi người trong phòng hợp bắt đầu xôn xao.
"Tại sao?" Khương Hạo hỏi cậu.
Liễu Hà mở túi của mình ra, đặt báo cáo xác nghiệm ADN lên bàn: "Trong quá trình chung sống anh đã lừa dối tôi, anh có con với người khác. "
Tiếng bàn luận ngày càng lớn hơn.
Khương Hạo cầm lấy báo cáo kiểm tra, đưa tay chà xát mặt giấy, mã chống hàng giả trực tiếp bị ngón tay cái của gã làm mờ đi.
"Là giả." Khương Hạo nói.
Liễu Hà kinh hãi, đoạt lại tờ báo cáo kiểm tra. Mã chống hàng giả được phát hiện là giả. Cậu hoảng loạn, vội vã nói, "Có một hồ sơ trên máy tính."
Vì thế trợ lý Liễu Đạt Quốc bắt đầu kiểm tra ULR Liễu Hà đưa ra, nhưng cũng không tìm được hồ sơ xét nghiệm ADN của Trương Dao.
Liễu Hà gọi điện thoại cho Trương Dao, Trương Dao bắt máy.
Đầu dây bên kia có tiếng khóc nức nở.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Liễu Hà lo lắng hỏi, "Đã xảy ra chuyện gì? "
"Con tôi không còn..." Trương Dao suy sụp khóc lớn, "Tôi đi xét nghiệm ADN, khi tỉnh lại thì đứa bé đã không còn, đã không còn..."
Liễu Hà đột nhiên quay đầu nhìn Khương Hạo, ý thức được có thể mình đã bị lừa.
"Anh thật tàn nhẫn..." Liễu Hà nghiến răng.
Không ai có thể chứng minh Trương Dao từng mang thai con của Khương Hạo, chỉ có mỗi video kia là không đủ.
Không có chứng cớ, muốn đơn phương ly hôn sẽ rất khó, chỉ cần Khương Hạo không đồng ý, bọn họ sẽ không thể ly hôn.
"Tôi biết em bị suy nhược thần kinh, có rất nhiều ảo tưởng không tốt." Khương Hạo nói, "Nhưng tôi sẽ chăm sóc em thật tốt, sẽ không ly hôn với em. "
Liễu Hà nổi giận, cậu mặc kệ mọi thứ muốn đập vỡ đầu Khương Hạo, còn chưa kịp tìm thấy dụng cụ đập vỡ đầu gã đã bị các nhân viên bảo vệ bênh cạnh khống chế.
"Buông tôi ra!" Cậu hét lên.
Khương Hạo không nhìn cậu nữa, xoay người nói với Liễu Đạt Quốc: "Ba, bây giờ ba cũng đã lớn tuổi rồi, khả năng phán đoán không còn tốt như trước nữa, suýt chút nữa đã đưa ra quyết định làm tổn hại đến lợi ích của công ty. Sau khi thảo luận, một số cổ đông chúng tôi đã quyết định... Thay mặt hội đồng quản trị, tôi hy vọng ba có thể từ chức chủ tịch. "
"Mày! Mày...mày..."
Liễu Đạt Quốc tức giận đến phát run, cuối cùng ôm ngực mà ngã xuống.
"Ba! Ba! "
Liễu Hà bị bảo vệ áp giải ra khỏi phòng họp. Khương Hạo đi theo Liễu Hà, ném Liễu Đạt Quốc cho trợ lý.
"Con mẹ nó Khương Hạo! Nếu ba tôi xảy ra chuyện gì! Tôi chắc chắn sẽ giết anh!" Liễu Hà nói lớn.
"Em không có năng lực gì cả, chỉ biết giương nanh múa vuốt* là giỏi." Khương Hạo lắc đầu.
*Phô trương sức mạnh, thanh thế nhằm đe doạ đối phương, ví như loại hùm hổ nhe răng múa vuốt sẵn sàng vồ chụp con mồi
Gã nháy mắt ra hiệu với bảo vệ, bảo vệ buông Liễu Hà ra, Liễu Hà nhanh chân chạy về phía phòng họp, chưa kịp chạy đã bị Khương Hạo túm lấy cổ áo, ném cậu vào phòng làm việc của tổng giám đốc.
"Anh muốn làm gì?"
Liễu Hà thấy Khương Hạo đóng cửa lại, bắt đầu lấy đồ đạc xung quanh ném về phía Khương Hạo. Khương Hạo lần lượt né tránh. Liễu Hà ném hết thứ này đến thứ khác, khi vươn tay muốn lấy khung ảnh trước máy tính thì cậu dừng lại.
"Có một bức ảnh ở đó đúng không?" Khương Hạo nói, "Là ảnh của tôi và Lan Toa Toa. "
Liễu Hà phản ứng lại: "Anh cố ý để cho tôi xem? "
Khương Hạo cười lạnh: "Nếu không phải thì sao? "
Liễu Hà lấy tấm ảnh ra, giơ lên: "Tránh ra, nếu không tôi sẽ xé nó!" "
"Xé đi." Khương Hạo bước lại gần, "Cô ta chỉ cần 1 triệu là có thể rời bỏ tôi, tại sao tôi phải luyến tiếc một người như vậy. "
Liễu Hà tức giận xé đôi bức ảnh, đang chuẩn bị xoay người lấy thứ khác thì bị Khương Hạo nhào tới khống chế, gã đè cậu lên bàn làm việc.
"Khương Hạo tôi cảnh cáo anh! Quan hệ tình d*c trong hôn nhân nếu không được cho phép thì cũng là c**ng hi3p!" Liễu Hà hét lớn.
Khương Hạo bỗng nhiên phóng một ít pheromone hương bạc hà ra, Liễu Hà ngửi thấy tim liền đập tình thịch, cơ thể bắt đầu nóng lên.
Mẹ nó!
Sắc mặc Liễu Hà bắt đầu khó coi, trên lưng cũng đổ mồ hôi lạnh.
"Ph@t tình rồi..." Khương Hạo nói thay cậu, trên mặt gã có nét dịu dàng kì lạ, "Tiểu Hà, tôi biết rõ mọi thứ về em. "
"Đừng đụng vào tôi!" Liễu Hà đẩy gã ra.
"Đôi khi tôi không hiểu tại sao tôi lại không thể tiếp nhận tình yêu của em." Khương Hạo ôm Liễu Hà đang giãy dụa lên, ném Liễu Hà lên ghế sofa.
Liễu Hà nắm chặt lấy vạt áo của mình, duỗi chân đá loạn về phía Khương Hạo.
"Rõ ràng là em rất thích tôi. Gia đình em cũng rất giàu có. Tôi chỉ cần đáp lại tình yêu của em là có thể có được tất cả. "Khương Hạo mạnh mẽ đè cánh tay Liễu Hà lại, gã chen chút vào giữa hai chân Liễu Hà, "Nhưng thời gian, tiền bạc mà em dành cho tôi, còn có thái độ của Liễu Đạt Quốc, tất cả đều nhắc nhở tôi rằng, tôi chỉ là người bán hàng. "
Liễu Hà hoàn toàn không nghe Khương Hạo nói gì, chỉ cố gắng dùng chút sức lực của mình đá gã.
"Tôi bán năng lực của mình, bán cơ thể của mình, bán luôn cả tình yêu." Khương Hạo bỗng nhiên nắm lấy bả vai Liễu Hà, "Tại sao lại là tôi? "
Liễu Hà sợ hãi, há miệng cắn cánh tay của Khương Hạo. Khương Hạo giống như không cảm giác được đau đớn, biểu cảm không chút thay đổi.
"Vì sao người bị đặt ở vị trí mua bán kia là tôi, tôi kém hơn ba con hai người chỗ nào? Tôi làm việc chăm chỉ, tôi muốn yêu đương nghiêm túc, cố gắng chăm sóc gia đình mình. Nhưng chỉ cần em muốn, tất cả mọi thứ của tôi đều bị em phá hủy! Bao gồm cả lòng tự trọng của tôi! "
Liễu Hà không còn sức lực, cậu cố hết sức cắn gã nhưng chẳng có tác dụng gì, chỉ như là dùng nước bọt làm ướt áo của gã.
"Ngoài trừ biết tức giận, bốc đồng, không khống chế được bản thân, hung ác, ngây thơ, em hoàn toàn không biết làm gì cả. Tất nhiên là em biết hưởng thụ mọi thứ mà Liễu Đạt Quốc mua cho em." Khương Hạo nói xong sau đó nhẹ giọng hỏi, "Sao em lại có thể? "
Liễu Hà cắn không nổi nữa, cậu nhả ra, thở hồng hộc nói: "Nếu anh hận tôi... Thế thì trực tiếp ly hôn với tôi là được rồi! "
"Tại sao phải ly hôn?" Khương Hạo hỏi, gã yêu thương vuốt v e gương mặt nóng bỏng của Liễu Hà, "Sau khi Trương Dao xuất hiện, tôi mới phát hiện, thật ra tôi yêu em. Tôi thích cách cô ấy giống em. Cô ấy rất nóng bỏng và cũng thích tôi rất nhiều. "
Liễu Hà nghe những lời này từ Khương Hạo, cậu ngạc nhiên trợn tròn mắt.
"Có ngạc nhiên không? Chồng em thực sự rất thích nói chuyện dơ bẩn. Tôi thích cái hang động nhỏ và ẩm ướt của em, cũng rất thích việc em mặc đủ loại qu@n lót sang trọng để quyến rũ tôi, cũng thích việc em chui xuống gầm bàn khẩu giao cho tôi, hoặc là việc em ngồi trên đùi của tôi làm nũng. "
Liễu Hà nổi da gà.
"Nhưng em lại không thích nó. Em thích người ngoài lạnh trong nóng, thích người rắn rỏi, thích một Khương Hạo suốt ngày lạnh lùng như kim cương. Nghe này, em một chút cũng không biết rõ về tôi. "
Khương Hạo xé quần Liễu Hà ra, vươn ngón tay sờ vào nơi n0n mềm mà gã ngày đêm mong mỏi. Nơi đó luôn nhiệt tình ôm lấy gã.
"Em ướt thật giống như một dòng sông nhỏ vậy." Khương Hạo cảm thán.
"Anh không thể đối xử với tôi như vậy..." Biết Khương Hạo muốn làm gì, Liễu Hà run rẩy nắm lấy tay Khương Hạo, "Anh có sử dụng uống thuốc, nếu bây giờ tôi mang thai con của anh, rất có thể là dị thai. "
Khương Hạo đè lên người cậu, gã mở miệng trả lời: "Nếu như vậy em càng không thể rời khỏi tôi. "
Liễu Hà nghe được tiếng kéo khóa, cả người cậu lạnh toát, cậu được đưa tay che mặt.
"Bây giờ tình thế giữa chúng ta đã đảo ngược, tôi có thể yêu cậu, Tiểu Hà. Để tôi xem, sau khi tôi lấy hết những gì Liễu Đạt Quốc cho cậu, thì ngoại trừ việc giương nanh múa vuốt thì em có thể làm được gì? "
Khương Hạo kéo tay Liễu Hà ra, biểu cảm không thể che chắn của Liễu Hà lộ ra trước mặt gã.
"A..."
Khương Hạo si mê khom lưng xuống, li3m lên khóe mắt của Liễu Hà.
"Thì ra là nước mắt."
Khương Hạo cúi đầu xuống giữa hai chân Liễu Hà, Liễu Hà bị loại hành động này kích thích, che mặt lại khẽ rên.
Cậu khó chịu, cậu đau đầu, có vô số khuôn mặt đang hiện lên trong đầu cậu.
"...... Tiêu Cảnh...... Cứu tôi."
"Phạch" một tiếng, Khương Hạo trượt xuống khỏi người cậu.
Có hai cánh tay ôm chặt lấy cậu.
Cậu giống như đang bây xuyên qua những đám mây sau đó rơi vào một vòng tay an toàn.