NHÂN SINH KIẾP NÀY PHẢI YÊU EM

Tống Nhựơc Hy mỉn cười nhẹ gật đầu rồi đưa Lục An Kỳ đến phòng Dương tổng.

Trên đường đi Tống Nhược Hy không nói câu nào, chỉ có Lục An Kỳ cứ một lúc sẽ lại hỏi cô, lúc Dương tổng dặn dò, nhìn thấy sắc mặt Dương tổng thế nào? Có khó coi lắm không? Cô chỉ nhẹ lắc lắc đầu nói không biết.

Phải, cô làm sao dám nói gì về Dương tổng, lại càng không biết cô gái này, tới cùng là quan hệ thế nào với Dương tổng?

Vào lúc cô gái này ngất xỉu, Dương tổng chính là đích thân bế cô ta đi, đại Boss truyền thuyết không gần phụ nữ lại là vì cô gái này còn lớn tiếng quát vào mặt bảo vệ nói gọi bác sĩ.

Còn dặn cô giao việc lại cho người khác, ở đây trông chừng cô gái này, đợi sau khi cô ấy tỉnh lại, thì đưa cô ấy đến phòng Dương tổng..!

Cô tốt nhất là nên im lặng, tránh rước hoạ vào thân đi..

Lục An Kỳ sau một hồi hỏi rất nhiều câu, cô gái bên cạnh vẫn là một câu: "Tiểu thư, tôi thật không biết." ra thì chẳng nói câu nào.

Cô chán nản im lặng đi theo sau cô gái đó, thầm than thở hôm nay đâu phải thứ sáu ngày mười ba, sao cô lại xui xẻo đến vậy???

Cốc..Cốc..Cốc

Sau khi Tống Nhược Hy gõ lên cánh cửa gỗ phòng làm việc, đợi khoảng 5 giây, bên trong liền truyền trới âm thanh trầm thấp: "Vào đi."

Tống Nhược Hy đẩy nhẹ cửa, hơi cuối đầu làm bộ dáng mời cô gái đang đứng bên cạnh mình vào.

Lục An Kỳ từ lúc nghe hai từ "Vào đi." của Hàn Chí Dương tâm tình cô vốn đã lặng xuống một chút, bây giờ lại bắt đầu trở nên rối tinh rối mù.

Nhìn thấy cô gái đó cuối người tay đưa vào bên trong mời cô vào, cô run run, hít một hơi thật sâu vào bụng từ từ thở ra, rồi bước vào trong.

Đợi cho Lục An Kỳ đi vào, Tống Nhược Hy mới nhẹ chân nhẹ tay đóng cửa lại, sau mới bước tới gần bàn làm việc của Hàn Chí Dương hơi cuối đầu, nhẹ giọng lên tiếng.

"Dương tổng, Lục tiểu thư đã đến."

Hàn Chí Dương vẫn là bộ dáng bận rộn, ngón tay gõ gõ lên laptop không để ý.

Lục An Kỳ ngơ ngác nhìn Tống Nhược Hy ý hỏi "Anh ta sao vậy?"

Tống Nhược Hy đợi một lúc không nghe đại Boss nói gì, cô lại lên tiếng lần nữa.

"Dương tổng, Lục..." cô còn chưa nói hết thì Hàn Chí Dương đã động môi, cắt đứt lời cô.

"Được rồi, cô ra ngoài trước đi."

Tống Nhược Hy nói: "Vâng." rồi lui về sau hai bước, xoay người rời khỏi phòng...

Cô gái đó đi rồi Hàn Chí Dương vẫn là không nhìn lấy cô một cái, tiếp tục gõ gõ bàn phím làm tiếp công việc, cứ như trong phòng không còn ai ngoài anh.

Lục An Kỳ không biết vì gương mặt băng lãnh của anh làm cho sợ, hay do lúc trưa cô bị ngất xỉu đến giờ vẫn còn chưa hoàn toàn ổn định? Trong lòng cô cứ thấp thỏm không yên.

Lục An Kỳ cứ đứng như thế nhìn anh cho tới khi tiếng "lách cách" của bàn phím không còn.

Mi tâm anh hơi nhíu lại, ngước lên nhìn thẳng vào cô, Lục An Kỳ vì đang nhìn lén anh, bị anh nhìn thẳng như vậy vội quay đi nơi khác, mắt đảo vòng tròn.

Đợi tầm một phút cô vẫn không nghe anh lên tiếng, cô nhẹ quay đầu lại xem anh là đang làm gì, thấy anh đang nhìn mình, cô chớp chớp mắt nhìn anh không hiểu.

Hàn Chí Dương nhìn thấy bộ dạng cô đứng ngốc ở trong phòng nhìn anh nhưng lại không nói, tới khi bị anh phát hiện cô nhìn anh thì cô lại lúng túng quay đi nơi khác, làm cho cánh môi anh nhẹ giương lên.

Đến khi cô quay lại, Hàn Chí Dương lại giả vờ làm bộ mặt nghêm nhìn cô, đợi tầm mắt cô lại nhìn vào anh, anh không lên tiếng mà nhìn vào ghế sofa rồi nhìn cô ý bảo cô ngồi bên đó.

Lục An Kỳ "Hả" một tiếng, sau mới hiểu ý anh, lại "Oh" một tiếng rồi đi tới cái ghế anh vừa nhìn ngồi xuống.

Hàn Chí Dương ấn phím điện thoại trên bàn rồi nói vào đó: "Vào đây một chút." rồi nhấc ngón tay lên.

Lời anh vừa dứt không đến mười giây đồng hồ, liền vang lên tiếng gõ cửa.

Đầu của Hàn Chí Dương cũng không nâng một chút, câu chữ ngắn gọn nói một chữ "Vào.", sau đó liền cầm một phần văn kiện trên bàn lên, lật xem.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi