Cửa phòng làm việc được đẩy ra, Phùng Tịch Nhiên nhanh chóng đi vào, anh bước đến gần miệng thì gọi: "Dương tổng." nhưng tầm mắt lại bay về phía Lục An Kỳ.
Lục An Kỳ nhìn thấy Phùng Tịch Nhiên, cô nháy mắt một cái, rồi nhẹ gật đầu.
Anh như hiểu được ý cô nên cũng nhẹ gật đầu lại với cô, rất nhanh liền thu tầm mắt về phía bàn làm việc chổ Dương tổng.
Hàn Chí Dương sau khi xem qua phần văn kiện, thấy không có vấn đề mới cầm bút lên ký tên vào, rồi đưa cho Phùng Tịch Nhiên.
Anh nhìn thoáng qua thời gian đồng hồ trên cổ tay, nói: "Anh mang phần văn kiện này đưa cho phụ trách xuất hàng, rồi gọi giám đốc bộ phận nhân sự tới đây, sau đó theo thứ tự là bộ phận nghiệp vụ, bộ phận tài vụ, bộ phận kỹ thuật... Nói cho bọn họ biết, mỗi người chỉ có thời gian hai mươi phút, bảo bọn họ khi tới gặp tôi, dùng thời gian tối thiểu, nói điểm quan trọng nhất."
"Vâng, Dương tổng." Phùng Tịch Nhiên đưa tay đón lấy phần văn kiện, rồi nhanh chóng quay đầu rời đi.
Trước khi đóng cửa phòng làm việc lại, Phùng Tịch Nhiên có động môi, anh không có phát ra âm thanh, nhưng Lục An Kỳ lại nhìn rõ ràng hình môi của anh, biết anh đang nói với mình: "Cố Lên."
Lục An Kỳ khẽ mỉm cười, cũng bắt chước học bộ dáng của anh, không có phát ra tiếng, đáp lại: "Ok."
Những việc này làm sao qua được tầm mắt Hàn Chí Dương, anh ho nhẹ một tiếng khiến cho cả hai người bị giật mình, Phùng Tịch Nhiên vội vàng nhanh tay đóng nhẹ cửa lại, dùng bước chân dài nhất để rời đi.
Lục An Kỳ cũng vội vàng cúi cuối đầu xuống, lấy di động ra, làm bộ dáng như đang xem tin nhắn.
Sau khi Phùng Tịch Nhiên rời đi chưa tới hai phút, phòng làm việc của Hàn Chí Dương liền lục tục bắt đầu có người tới.
Mặc kệ người đi vào là ai, tầm mắt vừa nhìn thấy Lục An Kỳ, đều kinh ngạc, há mồm chữ O chữ A nhìn cô.
Ai cũng điều biết việc Dương tổng từ trước tới nay không cho phép phụ nữ tới gần.
Vậy mà hôm nay không những có phụ nữ trong phạm vi không cho phép, lại còn là ở cùng một chổ với đại Boss.
Bọn họ điều đặt một dấu chấm hỏi, cô gái này là ai? Rốt cuộc là quan hệ thế nào với Dương tổng? Nhưng chỉ là tò mò, không ai dám lên tiếng thăm dò, vì sợ rước hoạ vào thân.
Trong lúc Hàn Chí Dương bàn luận công việc, nhân viên các bộ phận gần như dùng tất cả thời gian có thể nói hàng loạt vấn đề trọng điểm, anh chỉ trả lời rất ngắn gọn, lúc anh quyết định những ý kiến của bộ phận, sẽ kéo phần văn kiện của họ đến chổ anh rồi động bút ký tên lên đó, trên mặt điều là bộ dáng chuyên chú, nghiêm túc.
Lúc anh phất tay cho bọn họ lui ra, thoạt nhìn cũng rất có khí chất của vị lãnh đạo chỉ huy cấp cao mà cô thường thấy trên phim ảnh.
Cô nhìn Hàn Chí Dương, rồi nghĩ đến những gì bên ngoài nói về anh, niếu trước đây cô sẽ "Hừ." một tiếng rồi sau đó là một màn chê bai, nói họ vì thấy anh có một khối tài sản ít ai địch nổi mà nịnh bợ, nhưng hiện tại cô là thật nhìn thấy anh vào lúc làm việc có thể có ý nhị như thế khiến cô nhìn đến ngẩn ngơ.
Hàn Chí Dương sau khi giải quyết xong tất cả văn kiện, mới dời tầm mắt nhìn cô gái đang ngồi trên sofa, anh ho nhẹ một tiếng rồi cầm một phần văn kiện khác, đi đến trước mặt Lục An Kỳ.
Lục An Kỳ thấy anh đi về phía mình, vội thu tầm mắt về đợi Hàn Chí Dương ngồi xuống ghế sofa đối diện, cô liền lên tiếng trước: "Dương tổng.. "
"Cô muốn như thế nào?" Hàn Chí Dương không đợi cô nói, liền vào thẳng vấn đề, hỏi một câu đầy thâm thuý.
Lục An Kỳ không hiểu ý anh muốn nói gì, "Hả" một tiếng ngơ ngác nhìn anh.
Hàn Chí Dương lần nữa đưa mu bàn tay lên nhìn thời gian trên đồng hồ không kiên nhẫn buông một câu: ""Cô có 5 phút, bắt đầu từ bây giờ."
Cô ngốc mất gần một phút, mới hiểu câu nói của anh là có ý tứ gì? Trong lòng thầm đánh giá, anh quả là một thương nhân, không nói dông dài, rất ngắn gọn xúc tích, cô cũng ngồi thẳng người lên, không làm mất thời gian, nhanh chóng vào chủ đề.