NHÂN SINH KIẾP NÀY PHẢI YÊU EM

Ba ngày nay Lục An Kỳ vẫn như thường lệ.

Điều đi làm, điều xử lý công việc rất tốt, về Phong Uyển cũng sinh hoạt bình thường chỉ có điều là cô luôn đi làm một mình, nấu cơm rồi cũng là ăn một mình.

Hàn Chí Dương đã ba ngày không trở về Phong Uyển, cũng không có gọi hay nhắn cho cô lấy một câu, cô cũng không có gọi cho anh hỏi xem khi nào sẽ trở lại.

Thật ra hôm đó, sau khi Hàn Chí Dương đưa Tử Nhiễm đến bệnh viện, Tiếc Gia Cường có nói sẽ đưa cô về nhà trước, nhưng cô đề nghị theo sau xe Hàn Chí Dương tới bệnh viện xem Tử Nhiễm, cô gái đó có sao không?

Nhưng lúc cô và Tiếc Gia Cường hỏi được phòng của Tử Nhiễm nằm, lúc cô đứng trước cửa phòng định đẩy cửa vào, thì nhìn thấy Hàn Chí Dương vẻ mặt rất chăm chú, dùng khăn ước lau khuôn mặt cho Tử Nhiễm.

Trong lòng cô bỗng nhiên rất đau, cho nên đã không vào trong mà quay đi nhanh chân rời khỏi nơi đó.

Trên đường trở về Phong Uyển, Tiếc Gia Cường đã kể hết cho cô nghe chuyện giữa Hàn Chí Dương và Tử Nhiễm, cũng đã nói cho cô biết người tên Dương Tử ở kế bên bài vị của mẹ Hàn Chí Dương chính là đứa bé bị Tử Nhiễm phá bỏ khi chưa tượng đủ hình hài.

Lục An Kỳ cho rằng hoàn cảnh của mình chính là bi thương nhất trên thế giới này, nhưng không ngờ Hàn Chí Dương lại còn khổ sở hơn từng phải gánh chịu nhiều chuyện thương tâm như thế, so với anh thì chuyện của cô có là gì? Cô cho rằng mình yêu thích anh, nhưng lại chẳng hiểu gì về anh cả.

Cho nên mặc dù trong lòng rất khổ sở khi nhìn thấy Hàn Chí Dương quan tâm người con gái đó, tên của đứa trẻ đó cũng chính là tên ghép lại của Hành Chí Dương và Nhiễm mà đặt cho đứa trẻ, còn vì cô gái đó mấy hôm nay không trở về nhà, nhưng cô lại không có gọi hay nhắn tin phiền anh.

Lại nói mọi việc trong công ty anh vẫn điều đã giao cho nhân viên giải quyết tất cả ổn thỏa, có khi sẽ gọi tới công ty, chỉ là không có gọi cho cô.

Ngoài Hàn Chí Dương cô còn bởi vì một người làm cô thất vọng, là Phùng Tịch Nhiên sau ngày hôm đó anh đã gửi đơn xin nghỉ việc, cô mới biết được anh là giám đốc nhà hàng lớn ở nước ngoài.

Đừng nói đến chuyện anh giấu cô chuyện mình là giám đốc, mà còn cả chuyện anh là bạn của Tử Nhiễm còn biết tất cả chuyện của Hàn Chí Dương.

Vậy mà nhiều lần cô hỏi anh về Hàn Chí Dương anh điều mỉm cười nói là không biết, như thế mà nói chính là anh không xem cô là bạn rồi.

Ý nghĩ này khiến cô giận càng thêm giận, cho nên mấy ngày hôm nay dù cho Phùng Tịch Nhiên đã gửi cho cô rất là nhiều tin nhắn nói xin lỗi, cũng gọi cho cô niếu phải đếm đã hơn trăm cuộc, cô điều không nghe máy tin nhắn không đọc.

Cho nên sáng ngày hôm nay lúc Lục An Kỳ vừa xuống xe chuẩn bị vào công ty, Phùng Tịch Nhiên liền từ trong một chiếc xe đắt tiền đẩy cửa bước ra, đứng nhìn Lục An Kỳ đang đi tới.

Lục An Kỳ vốn đã nhìn thấy Phùng Tịch Nhiên đứng cách công ty không xa đợi cô, nhưng cô vẫn giả vờ không nhìn thấy, thẳng một đường đi tới cổng.

Nhưng lúc cô vừa sắp vượt qua mặt Phùng Tịch Nhiên thì bị anh kéo tay, ngăn lại trước lối ra vào, khổ sở gọi tên cô.

"An Kỳ."

Lục An Kỳ nhìn cánh tay bị nắm chặt, khẽ nâng mi mắt lên, dùng cách xưng hô thật lễ phép.

"Phiền ngài bỏ tay tôi ra, tôi sắp trễ giờ làm rồi."

Phùng Tịch Nhiên ái náy nhìn Lục An Kỳ, anh hơi cuối đầu, ôn nhu nói.

"Cầu em, nghe anh nói một chút có được không?"

Lục An Kỳ nhìn bộ đồ Phùng Tịch Nhiên cùng chiếc xe đó, khẽ nhếch môi cười nhạt một cái, giọng nói mỉa mai.

"Phùng tổng, ngài là bật danh giá không làm vẫn có tiền không lo đói, còn tôi là nhân viên thấp bé niếu đi làm trể giờ sẽ bị trừ lương, phiền ngài bỏ tay ra."

Nghe những lời nói đầy dao nhọn của Lục An Kỳ tim của anh như bị ai đó hung hăng dùng một con đao đâm vào, Phùng Tịch Nhiên buông thỏng tay Lục An Kỳ ra, trong giọng nói lộ ra buồn khổ.

"Mấy ngày hôm nay em không trả lời tin nhắn của anh cũng không nghe điện thoại, khiến cho anh thật rất khổ sở, cầu em nghe anh giải thích có được không An Kỳ."

Lục An Kỳ thở ra một hơi, đứng thẳng người nghiêm giọng: "Tôi đoán biết anh sắp nói ra cái gì? Đâu cần phải nghe nữa."

Cô nói xong không quan tâm Phùng Tịch Nhiên còn muốn nói thêm gì, đưa tay lên chỉnh lại quai túi xách, rồi lướt qua anh không có chào thêm câu gì.

Phùng Tịch Nhiên sợ cô vào trong rồi sẽ không có lần sau để giải thích nữa, anh hốt hoảng nói vọng theo phía sau lưng cô.

"Anh đã phạm phải lỗi tài trời hay là sao?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi