Câu nói này lập tức có chút hiệu quả khiến cho bước chân của Lục An Kỳ hơi dừng lại, Phùng Tịch Nhiên liền nhanh chân bước tới trước mặt Lục An Kỳ tiếp tục nói.
"Người mang tội tử hình còn được ân huệ để mà nói những lời cuối cùng mà, có đúng không?"
Lục An Kỳ xoay người lại khoanh hai tay trước ngực đối diện với anh, nói bằng giọng tức giận.
"Vậy nói đi, anh có được ân huệ cuối cùng, hãy nói đi."
Phùng Tịch Nhiên ngẩn đầu lên nhìn thẳng vào mắt Lục An Kỳ, đáy mắt anh hiện lên vẻ thương cảm, im lặng gần một phút, mới nói.
"Em.. Có phải không muốn nhìn anh nữa đúng không?"
"Niếu em giận hay có gì vướng mắc có thể nói ra, oán trách, chưởi mắng, hay là lý luận bất cứ điều gì anh điều có thể chịu được."
"Xin lỗi anh đã không sớm nói ra, chuyện anh biết tất cả về Hàn Chí Dương lại không nói cho em biết, bởi vì Tử Nhiễm là ân nhân đã giúp anh vượt qua nguy cơ phá sản năm đó cho nên không thể nói."
"Và xin lỗi vì đã giấu diếm thân phận thật sự của mình, bởi vì từ đầu đã sai cho nên lo sợ, sợ khi em biết ra sẽ như thế này, không tiếp điện thoại nhắn tin không trả lời."
"Tất cả những gì anh đã làm, với em chỉ cần một lần sai phạm liền biến thành tro bụi, không cho anh cơ hội nói một câu xin lỗi, có phải trong lòng em cho rằng Phùng Tịch Nhiên vốn không tồn tại trong đời sống của tôi?"
Lục An Kỳ hừ một tiếng, cười nhạt nói.
"Anh bây giờ là đang nổi giận với tôi sao?"
"Phải là anh nổi giận, nhưng là đang giận chính bản thân của mình." Phùng Tịch Nhiên cũng lớn tiếng trả lời cô.
Lục An Kỳ chợt nhìn thấy đáy mắt của Phùng Tịch Nhiên bắt đầu đỏ hoe, cô hơi lúng túng quay mặt đi nơi khác, khiến cho Phùng Tịch Nhiên thêm đau lòng, nói tiếp.
"Anh chính là sợ em nói là sau này không muốn gặp anh cho nên không dám nói, anh thật sự chưa từng muốn nói dối bất kỳ chuyện gì, vì anh biết lời nói dối sẽ đem đến đau khổ cho người bị gạt, cho nên không nói dối."
"Nhưng cuối cùng lại đi nói dối với em.. Vì anh sợ em bất mãn, sợ em tổn thương lòng tự trọng rồi trốn mất, cho nên phải nói dối.. Nhưng mà rốt cuộc.."
Nói đến đây, Phùng Tịch Nhiên nhìn cô,giọng nói có chút ngập ngừng, lát sau mới lại nói tiếp.
"Rốt cuộc thì em, vẫn một mực mặc định rằng, sai phạm thì vẫn là sai phạm đẩy anh ra khỏi em, cho nên anh cảm thất rất đau lòng.. "
Nhìn thấy Phùng Tịch Nhiên đôi mắt như có sương mờ trong lòng cô trở rối rắm, còn đang chưa biết nên làm sao, thì điện thoại đột nhiên reo lên.
"Vâng, lát nữa tôi sẽ gửi phần báo cáo đó sang cho anh.."
Sau khi nghe xong điện thoại của phó giám đốc, Lục An Kỳ cho điện thoại vào túi định bước đi, nhưng nhìn thấy Phùng Tịch Nhiên như thế, trong lòng có chút không nỡ, dù gì đi nữa cô bởi vì xem anh như là người thân của mình cho nên khi biết chuyện mới giận tới như vậy.
Phùng Tịch Nhiên nhìn thấy Lục An Kỳ đứng yên không động, không muốn cho cô thêm áp lực, anh miễn cưỡng lùi sang một bên, nhẹ giọng nói.
"Em vào làm việc đi."
Lục An Kỳ không có trả lời nhẹ cất bước đi, lúc cô vừa đi được ba bước, Phùng Tịch Nhiên không có quay mặt lại mà lên tiếng: "An Kỳ, anh đợi tin nhắn của em."
Rồi đợi cho đến khi không có nghe được tiếng giày cao gót của Lục An Kỳ vang lên nữa, anh mới nặng nhọc bước tới mở cánh cửa xe ra, ngồi vào trong, xe khởi động máy xe rồi cho xe từ từ lăn bánh rời đi...
Hôm nay Lục An Kỳ nghĩ là Hàn Chí Dương cũng như ba hôm trước không có tới công ty, cho nên lúc cô vào phòng không có gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa ra đi vào.
Lúc cô ngẩn đầu lên thì đã thấy Hàn Chí Dương đang ngồi ở bàn làm việc, đang động bút ký tên vào trong văn kiện hợp đồng rồi đặt sang một bên, sau đó không có nhìn lên xem là ai, mà đưa tay lấy một phần văn kiện khác tiếp tục lật ra xem.
Lục An Kỳ nhìn qua một lượt trên bàn mới thấy, hai chồng văn kiện cao ngất đã được anh xử lý qua, đoán chừng anh đã tới đây từ rất sớm, thảo nào khi nảy phó giám đốc lại gọi cho cô bảo cần lấy gấp phần báo cáo đó, chắc chắn là đã bị Hàn Chí Dương mắng cho một trận vì chưa làm xong việc được giao rồi.
Lục An Kỳ cố làm như không có việc gì hơi cúi đầu chào: "Dương tổng." sau đó quay sang đặt túi xách lên bàn làm việc của mình, mới đi tới phòng pha chế để pha cà phê cho anh.
Đợi cho Lục An Kỳ đóng cửa phòng làm việc rồi, động tác ký tên trên văn kiện của Hàn Chí Dương mới có chút ngừng lại, ba hôm nay, anh đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện của Tử Nhiễm.
Những ngày này, Tử Nhiễm lại cứ mỗi khi anh rời đi cô sẽ liền không ngủ được, bác sĩ nói anh cần ở bên cạnh cô ấy nhiều một chút để sức khoẻ của cô ấy mau chóng hồi phục, nên ba hôm nay, ban ngày sẽ lấy laptop xem qua tình hình ở công ty, ban đêm thì ngủ ở ghế sofa trong phòng vip bệnh viện.
Trong ba ngày này, anh thật rất nhớ cô nhớ tới gần như anh không có ngủ được, muốn gặp cô đến mức không thể kìm nén được bản thân, nên mới giả vờ lấy lý do cần xử lý công việc ở công ty tới đây từ rất sớm.
Nhưng lúc nãy sau khi ký một đống văn kiện, cảm thấy có chút mệt mỏi nên đã đứng dậy bước tới cửa sổ sát đất, nhìn xuống phía đường xem Lục An Kỳ đã đến chưa?
Kết quả nhìn thấy được, Lục An Kỳ và Phùng Tịch Nhiên đứng trước công ty anh, người lôi kéo, kẻ không buông, giằng co qua lại.