NHÂN SINH NHƯ MỘNG

Giọng của một người càng lớn hơn một người thu hút sự chú ý của các đại nhân vật ở đây, tất cả đều quay lại nhìn hai thân ảnh đang đứng trên đám mây ngũ sắc kia. Phượng Hiên y phục màu tím tà mị, ôn nhu phóng khoáng, ngũ quan tuấn mỹ ngời ngời. Phượng Nguyệt bạch y thêu hoa bỉ ngạn yêu diễm sống động, tuyệt sắc mỹ nhân. Hai người đứng chung một chỗ quả thật đẹp đôi vô cùng.

" Xem ra mọi người rất hoan nghênh ngươi. " Phượng Hiên nghiên người ghé tai Phượng Nguyệt nói nhỏ, mắt không tự chủ liếc nhìn biểu tình trên mặt ai kia.

" Ta thấy đa phần là hiếu kỳ thì đúng hơn " Nàng mỉm cười né sang bên.

Cảnh tượng hai người như vậy lọt vào mắt chúng tiên ở đây chính là thân mật, ân ái. Nếu Phượng Nguyệt mà biết trong lòng họ nghĩ gì chắc chắn sẽ la lên. Oan ức a, có trời biết lúc hơi thở của Phượng Hiên phả vào tai nàng làm nàng ngứa muốn chết nên mới cười né sang một bên. Nào ngờ vào mắt họ lại thành như vậy. Thật hết chỗ nói.

Mà cảnh tượng bị mọi người cho là thân mật này lọt vào mắt Lạc Hy chính là đáng ghét. Nụ cười của nàng thật là chói mắt. Hắn không rõ tại sao tim mình lại rất nhói. Đây là làm sao? Hắn không hề quen biết nàng nhưng nhìn thấy nàng hắn lại cảm giác được họ đã quen biết với nhau rất lâu rồi. 

Lam Nguyệt vừa nhìn thấy Phượng Nguyệt liền hốt hoảng, không thể tin được. Nếu nàng nhớ không lầm thì Phượng Nguyệt chính là nữ nhân ngày hôm đó nàng gặp khi cùng Hy trở về từ nhân giới, nhưng giữa hai người họ có chuyện gì thì nàng không biết rõ. Bởi vì ngày hôm đó nàng từ thân thể phàm nhân được Hy luyện hóa thành thân thể tiên gia nên rất mệt không chút ý cuộc đối thoại của hai người, lúc sau vì dư âm phát ra nàng lại ngất đi càng không biết gì. Về sau nàng cũng có nghe nói về Phượng Nguyệt nhưng lúc đó nàng ta đã mất tích rồi, nàng còn đang tiếc hận không được gặp mặt vị thượng thần truyền kỳ này đây mà. Không ngờ hôm nay nàng ta đã trở lại. Liếc sang nam nhân bên cạnh nàng càng ngạc nhiên hơn khi thấy biểu tình trên mặt hắn. Là bất ngờ, chán ghét, đau đớn, khó hiểu sau cùng là trở về vẻ mặt lạnh băng như trước. Như hiểu ra gì đó, Lam Nguyệt quay lại hung hăng liếc Phượng Nguyệt, ngoài nàng ra thì chưa từng có ai làm Hy biểu hiện ra nhiều sắc thái như vậy. Nàng ta đã đi rồi sao còn quay về làm chi? Không được Hy là của riêng nàng, nàng không cho phép ai chiếm được hắn cả. 

Hai người đáp xuống đất, nhàn nhã đi vào đại điện, chúng tiên cấp bậc nhỏ đồng thời hành lễ: 

" Tham kiến Phượng Hiên Thượng Thần "

" Tham kiến Phượng Nguyệt Thượng Thần "

Nàng chỉ đơn giản phất tay ra hiệu cho mọi người đứng lên rồi đi vào trong. Đối với nghị luận xung quanh nàng xem như chưa từng nghe thấy. Họ muốn bàn thì cứ để họ bàn đi, nàng không muốn quan tâm, vẫn là nên đi tìm rượu uống thôi. Phượng Hiên cũng yên lặng đi theo sau lưng nàng. 

Lúc hai người đi ngang qua, bất ngờ vị Thái Tử Thiên tộc bước ra chào hỏi.

" Lưu Vân Thái Tử Thiên tộc ra mắt hại vị Thượng Thần. "

Phượng Nguyệt hướng hắn gật đầu, tính theo thân phận nàng và hắn vốn ngang nhau còn theo tuổi tác thì nàng cũng chỉ nhỏ hơn Thiên Quân hai vạn tuổi thôi nên theo vai vế hắn còn phải gọi nàng một tiếng tiểu cô cô, huống chi nàng còn là thượng thần, cho dù là Thiên Quân gặp nàng cũng phải nể mặt. Nên không cần cúi đầu chào hắn.

Phượng Hiên bên cạnh thì càng khỏi nói, thân phận hắn cũng còn muốn cao hơn cả Thiên Quân, tính theo tuổi tác vị thái tử này còn phải gọi hắn một tiếng gia gia nữa là.

" Ân, Thái Tử hôm nay cũng đến dự yến sao? " 

" Đúng vậy, là phụ quân phái ta đến thay mặt ông. Vị này hẵng là Phượng Nguyệt Thượng Thần, tiểu điện hạ của U Linh Cốc đi, quả thật là tuyệt sắc giam nhân, hân hạnh được gặp mặt. " Lưu Vân trên mặt tràn đầy ý cười nhìn sang Phượng Nguyệt, nói.

" Thái Tử quá khen, bản Thượng Thần tự biết mình không bằng ai, đứng giữa rừng hoa sớm muộn cũng bị quên lãng thôi " Nàng cười nhã nhặn đáp lời. Nàng tuy quay lưng lại với đa số người ở đây nhưng vẫn cảm nhận được đám nữ nhân kia đang dùng ánh mắt ghen tị như muốn ăn tươi nuốt sống nhìn mình. Nàng có làm gì nên tội đâu? Là hắn tự tới bắt chuyện mà...

" Mỹ nhân tỷ tỷ, cuối cùng tỷ cũng đến muội còn tưởng tỷ đổi ý rồi chứ. " Bạch Yến hớn hở chạy đến nói.

" Ta làm sao không đến được, vẫn còn chưa đến nỗi lẩm cẩm quên lời hứa với muội đâu. " Phượng Nguyệt nở nụ cười dịu dàng làm hoa cũng phải xấu hổ nhìn tiểu muội khả ái nói.

" Gì mà lẩm cẩm tỷ còn trẻ như vậy mà "

" Ai nói với muội là ta còn trẻ, năm nay ta đã hai mươi bảy vạn tuổi rồi, đáng tuổi làm mẫu thân của muội là đằng khác. "

" Cho dù tỷ hai mươi bảy vạn tuổi thì sao so với những nữ nhân lớn tuổi ở đây tỷ còn xinh đẹp hơn gấp trăm lần a. " Bạch Yến vừa nói cũng không quên quét mắt nhìn một lượt quanh điện. 

Mọi người nãy giờ vẫn luôn chú ý đến Phượng Nguyệt trong đó có đám nữ nhân kia, khi nghe mình bị một tiểu hài tử nói là lớn tuổi liền nổi giận, các nàng hôm nay trang điểm xinh đẹp hồng muốn lọt vào mắt xanh của các vị đại nhân vật kia mà lại bị chê xấu thì họ làm sao chịu nổi.

Bạch Long Đế thấy tình hình có vẻ không ổn liền lên tiếng: " Yến Nhi, vô lễ... " 

Thấy phụ quân đang đi đến bên này, Bạch Yến rụt cổ trốn ra sau lưng Phượng Nguyệt, miệng chu lên nói: 

" Phụ Quân người la con làm gì con chỉ nói sự thật thôi mà"

" Con...."

" Bạch Long Đế bớt giận, Yến Nhi vẫn còn nhỏ. Nó chỉ nói những gì mình thấy thôi cũng không sai gì " 

" Nhưng.... " Cái này không khác nào nàng ngầm thừa nhận lời nói của Yến Nhi chứ. Nàng cũng thật cao tay người khác nhìn vào là nàng tốt bụng che chở thay Bạch Yến nhưng cũng nhìn ra nàng mượn lời nói của Bạch Yến chê bai những nữ nhân kia. 

Bạch Long Đế định nói thêm gì đó nhưng là nhân vật chính của yến tiệc hôm nay đã xuất hiện nên đành thôi.

Lúc này Đông Hải thủy quân nắm tay một tiểu hài tử từ trong hậu viện đi ra. Vẻ mặt tươi roi rói hướng tất cả mọi người thi lễ một cái, nói: " Đa tạ chư vị tiên gia không ngại đường xá xa xôi đến Đông Hải thủy cung của bổn quân chúc mừng tiểu tôn tử, hôm nay bổn quân lấy một trăm vò Huyễn hải túy vạn năm ra mời chư vị, trước cạn một chén sau tự phạt ba chén vì tội ra trễ mong chư vị không chấp. "

Tất cả chư tiên trong đại điện ai nấy vào chỗ ngồi của mình phía sau tiên nga liền nhanh tay rót đầy chung rượu. Mọi người đồng loạt nâng chén chúc mừng.

Đông Hải Thủy Quân cũng nâng chén đáp lại "Đa tạ " xong liền uống cạn. Sau đó lão tự rót rượu cạn liên tiếp ba chén.

Phượng Nguyệt ngồi cạnh Phượng Hiên xoa xoa chén rượu trong tay nghĩ thầm: " Lão gia hỏa kia cũng thật khôn khéo, hai ngày trước gửi thiệp cho Phượng Hiên xong cũng cho người đem thiệp tới phủ của nàng, vì lỡ hứa với Phượng Hiên sẽ đi nên nàng hồi đáp lại là mình đồng ý. Lão không ngờ nàng sẽ về đột ngột như vậy mà lần này Lạc Hy và Lam Nguyệt cùng tham gia hắn không kịp sắp xếp nên đành trốn ở phía sau cùng tôn tử, không chịu ra tiếp khách mà mọi người cũng không nhớ đến do sự xuất hiện của các nhân vật phong vân cuối cùng hắn lại chờ ngay thời điểm khách đến đông đủ mới lộ diện lại tự giác phạt mình ba chén cho dù mọi người có muốn trách cũng không được ai bảo các vị đại thần ở đây còn chưa lên tiếng làm chi." ha, đúng là một lão cáo già. Nàng nhếch miệng cười.

Từ lúc ổn định lại chỗ ngồi tới giờ Lạc Hy vẫn không ngừng quan sát Phượng Nguyệt. Nàng bất ngờ ngẩn đầu lên nhìn hắn, vậy là bốn mắt nhìn nhau. Hắn thật sâu đánh giá nàng.

Phượng Nguyệt nhìn vào đôi mắt quen thuộc ấy, dung mạo luôn xuất hiện mỗi đêm trong giấc mộng của nàng. Không ai biết lúc đứng trên đám mây người đầu tiên mà nàng nhìn thấy chính là hắn. Yêu sâu như vậy nói quên liền quên sao? Nếu dễ như vậy thì không phải là " yêu " rồi. Nàng nhanh chóng chuyển tầm mắt sang hướng khác để che dấu sự rung động trong đáy mắt. 

Lạc Hy thấy nàng quay đi thì cũng không nhìn nữa. Nhưng ánh mắt vừa rồi của nàng làm hắn thấy khó hiểu. Là lưu luyến, là đau khổ, tại sao nàng lại dùng ánh mắt như vậy để nhìn hắn? Là ý gì đây? 

Lạc Hy chìm đắm vào suy nghĩ của mình không hề biết Lam Nguyệt ngồi cạnh hắn đang tức giận đến mức bóp nát cái chén trong tay. Bị mảnh vỡ cắt trúng, dòng máu tươi trào ra thấm đẫm một mảnh tay áo. Lúc này ngửi thấy mùi máu tươi Lạc Hy mới tỉnh hồn quay sang lo cho Lam Nguyệt. 

" Nguyệt Nhi  sao lại thành ra thế này? "

Lam Nguyệt miễn cưỡng cười, nói:

" Là do thiếp bất cẩn làm vỡ chén bị mảnh vỡ cắt trúng, không sao chỉ là vết thương nhỏ thôi chàng không cần lo. "

" Vậy để ta băng bó cho nàng ". 

Hai người nói chuyện cũng khá to nên làm mọi người chú ý trong đó có cả Phượng Nguyệt

Nhìn Lạc Hy ôn nhu với Lam Nguyệt, Phượng Nguyệt cảm thấy tim mình như bị ai hung hăng đâm một đao. Nàng quả thật không nhìn nổi nữa liền nhân lúc mọi người không chú ý đứng lên đi ra ngoài. Phượng Hiên thấy vậy không nói một lời nào cũng nối gót theo sau. Trước khi đi hắn đảo mắt nhìn hai người kia lần nữa bắt gặp ánh mắt đắc thắng của Lam Nguyệt nhìn Tam nha đầu. Cuối cùng hắn quay sang liếc mắt với Thiên Mục một cái rồi phất tay áo bỏ đi. Mà Thiên Mục như hiểu ra dụng ý trong ánh mắt của Phượng Hiên cũng gật đầu lại.

Phượng Diệc thấy tình hình không tốt cũng đi theo ra ngoài. Hiện giờ trong điện chỉ còn lại đám tiên nhân lo lắng hỏi thăm và đám người Bạch Long Đế nhàn nhã uống rượu.

Phượng Nguyệt tức giận ra đến ngoài cửa Đông Hải liền hóa thành làn khói xanh biến mất. Phượng Hiên thấy vậy chỉ còn biết lắc đầu ngán ngẩm. Nha đầu này lại bị tổn thương nữa rồi....!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi