NHÂN THƯỜNG

Tại một lan can trong căn mộc phòng phía rìa núi, nhìn xa xa một mảng đồi xanh thẳm, từng tiếng chim ríu rít…

"Sự tình thế nào rồi?"

Trước lan can, một nam tử trung niên nhìn xa xa hỏi, gương mặt gã bình đạm.

"Bẩm hộ pháp, ngoài trừ tên đó được người tới bảo chứng dẫn về, ba người kia vẫn bị giữ lại điều tra. Thêm nữa, tin tức hẳn giờ này cũng đã tới Nam Sơn thành."

Một gã nam tử mắt chuột đứng chắp tay ngoài cửa, gã chính là Vũ Thái, Vũ chấp sự.

"Bước đầu điều tra, bọn họ đều không có liên quan, sau khi gặp phải đàn Tam Sắc Hỏa Phong thì mới mỗi kẻ một nơi. Đệ cũng đã "thử" bọn chúng nhưng mà không có kẻ nào tỏ ra khác thường, vì thế…"

Vũ Thái ướt nhẹp mồ hôi, gã càng nói càng lí nhí.

"Chỉ cần xác minh bọn chúng không có liên quan vậy thì thả cả đi, tránh cho sự việc thêm rắc rối. Còn nữa, nên báo bọn họ chú tâm tìm kiếm một chút, không thấy người cũng phải thấy xác. Toàn bộ sự việc giao lại cho ngươi, bất kỳ tin tức gì cũng phải báo lại."

"Vâng, sư đệ đã rõ."

Gã cung kính lùi đi.

Rời khỏi sườn núi nọ gã thở phào một hơi, khi nãy chỉ sợ bị trách phạt.

Gã không khác gì thiên lôi, bên dưới nhìn vào kính sợ một phép, nhưng chỉ là tay sai cho những kẻ vừa rồi. Lần này người mất tích nghe nói là cháu họ của y, bởi thế gã mới bị y đôn đốc điều tra.

Ngay cả một vài mánh khóe lúc thẩm tra gã cũng đã giở ra, người có tật nhất định sẽ giật mình, giấu đầu lòi đuôi, chỉ tiếc rằng không phát hiện khả nghi

Lúc này chỉ hi vọng Nam Sơn thành đưa tin tới đã tìm thấy người, bằng không rắc rối sẽ quấn thân gã không nhiều thì ít.

Sự việc đau đầu ở hai điểm, một là nơi xảy ra quá xa, người chỉ bị mất tích cho nên chỉ có thể truyền tin cho người nơi đó tìm kiếm mà không thể tự thân tới đó điều tra hiện trường.

Điểm thứ hai chính là quan hệ, kẻ mất có liên quan tới một vị hộ pháp nội môn vì thế không thể làm ngơ. Vẫn còn chưa hết, một trong bốn kẻ đi theo lại có quan hệ môn hạ với trưởng lão ngoại môn, muốn giữ người điều tra gốc rễ càng khó.

Gã chỉ là chấp sự thuộc ngoại môn, bên nặng bên nhẹ gã tuy hiểu lại không thể đắc tội cả hai. Chức chấp sự của gã chỉ như miếng thịt rơi xuống đất, bỏ thì tiếc mà ăn thì sợ bẩn, có đôi lúc gã thở dài muốn buông bỏ, nhưng cái bụng lại kêu.

Bình thường không có việc, gã ưỡn ngực chắp tay thong dong đi quanh ngoại môn, sẽ tự có kẻ nhờ vả mà chạy tới đút dúi.

Nhưng một khi có sự vụ, chính là đứng đầu sóng ngọn gió đi trước, có nhiều kẻ như gã đã ra đi khi làm nhiệm vụ.

Mỗi ngành mỗi nghề đều có khó khăn khác nhau, người ta chỉ nhìn vào lợi ích trước mắt mà đánh giá, gã không có biện pháp thanh minh chỉ đành thở dài xuống núi.

…..

Lại nói Hàn Tông, hắn sau khi bị giữ lại một đêm thì được thả về, ngồi trong căn phòng chắp tay, hắn tính toán lại vài chỗ.

Sở dĩ khi người chấp pháp tới mang hắn đi, hắn không có phản kháng chính là để cho người sai trái trước, ta mới có cớ để nói lý sau.

Họa Cốc không lớn, tìm ra được nơi gã họ Lâm toi mạng không khó nếu như Nam Sơn thành dốc lực.

Nhưng chính tay hắn vứt xác vào hang cọp, thật sự tìm ra xác hay không còn khó nói. Cái mẹo kiểm tra tâm lý tội phạm này, so với ở địa cầu của hắn thì còn kém lắm.

Vì vậy có bốn điểm hắn tự tin sẽ không bị sờ gáy, hai trong số đó là nhân chứng và vật chứng không có.

Thêm vào đó, cái quan hệ đệ tử ký danh với Vạn Niên Thanh cũng không phải đồ vứt đi, danh cũng là thứ có thể che được tội.

Cuối cùng là lý lịch trong sạch từ chỗ Mạc Văn Tư, mạng của hắn và gã liên quan tới nhau, một kẻ có lợi một kẻ hưởng, một kẻ chết hai kẻ cùng toang.

Túi càn khôn hắn chỉ để có vài hộp gỗ đựng Anh Túc thảo và ít tài liệu yêu thú, cùng thanh pháp khí kia, những thứ còn lại hắn đã giấu khi trên đường đi bộ về Ngoại Môn Phong.

Lúc dừng tại Bạch thành hắn đã gửi một phong thư truyền tin tới Minh Lạc thành cho gã họ Mạc.

Sự tình cũng không có gì, chỉ là chuyện hắn dây dưa vào một vụ mất tích, cùng thanh kiếm để cho gã liệu mà nhìn cơm gắp mắm.

Đám người chấp pháp đường nhất định sẽ điều tra tới chỗ gã họ Mạc chứng thực chuyện thanh kiếm pháp khí.

Thanh kiếm này không thể dùng ở trước mắt đám đệ tử nhưng không thể giấu được cao tầng, bởi khi thú triều ở Minh Lạc thành hắn đã từng dùng.

Đám đệ tử tới hộ tống tên nhóc họ Đỗ hẳn sẽ nhớ, tuy đám người ở Chấp Pháp đường hàng ngày chỉ ăn với ngủ, vô tư như lợn nhưng cẩn thận vẫn hơn.

Hoàn hảo quá cũng là một cái gì đó vô lý, hắn phải cẩn trọng, trước hết cứ đi bước nào hay bước đó. Còn đang suy tư thì một thân ảnh cung trang màu huyết đi tới trước cửa.

"Sư tôn cho gọi."

Là Thường Xuân, nàng ta nói đúng bốn chữ rồi phi kiếm bay đi. Hắn lật đật theo sau.

Tới trước một đình viện trên sườn núi, gã họ Lâm tên Lân Thao đứng đó đợi từ bao giờ.

"Hai đệ muội đi theo ta."

Lần này gã dẫn hai người tới một căn nhà tre trên núi, nhìn từ ngoài căn nhà phải rộng tới ba trượng.

"Vào đi."

Tiếng của Vạn Niên Thanh vang lên.

Hàn Tông cùng Thường Xuân cung kính đi vào, trong một góc nhà Vạn Niên Thanh đang khoanh chân ngồi đó cầm một cuộn da, khuôn mặt bà ta trầm ngâm.

"Bái kiến sư tôn."

Thường Xuân và hắn chắp tay vái.

"Sự tình của ngươi như thế nào rồi?"

Bà ta gật đầu sau đó nhìn Hàn Tông.

"Đa tạ ân sư che chở, đệ tử không có việc gì."

Hắn biết, bản thân rời khỏi đó sớm hơn đám người họ Đặng, hoàn toàn là nhờ vào cái danh môn hạ của bà ta.

"Tên kia có một người chú làm hộ pháp trong nội môn, y mới nhờ tới chấp pháp đường ngoại môn điều tra. Ngươi cũng không cần lo lắng, không làm việc xấu cũng chẳng sợ ban đêm ma gõ cửa."

"Vâng thưa ân sư."

Hàn Tông chắp tay cái nữa, bất chợt hắn nhìn qua một bức tranh lại hơi nhíu mày.

"Ngươi… quen người trong tranh?"

Nhận ra điều khác thường, Vạn Niên Thanh hỏi.

"Bẩm ân sư không phải, đệ tử là nhìn y phục có chút quen mắt, hình như lúc bé đã từng nhìn qua ở đâu đó."

Hắn lắc đầu hướng bà ta phân minh.

"Được rồi, gọi các ngươi tới đây không phải để nói mấy chuyến đó."

Vạn Niên Thanh thâm ý nhìn hai người.

"Lần này ta có một nhiệm vụ dành cho các ngươi, nếu mà làm được sẽ không thiếu thứ tốt đâu."

"Vâng, sư tôn cứ ban lệnh, đệ tử cung kính."

Thường Xuân và hắn nghiêm túc lắng nghe.

"Cũng không có gì nguy hiểm, lần này để các ngươi tới Trà thành."

Hàn Tông đột nhiên nhận ra khi bà ta nói tới cái tên này có một chút sát ý, hắn cảm nhận được vì khi trước nhìn Lâm Tuyệt Cảnh hắn cũng như vậy.

"Sư tôn, người để con làm gì ở đó?"

Thường Xuân cung kính, Hàn Tông cũng nhìn lại muốn biết.

"Đây có hai túi vải, khi tới đó các ngươi mở ra hẳn sẽ biết phải làm gì. Nhớ cho kỹ đây là tuyệt mật, về bên ngoài ta sẽ tìm cho các ngươi một cách danh chính ngôn thuận tới đó."

Bà ta lạnh nhạt quẳng cho Thường Xuân và Hàn Tông mỗi người một cái.

"Vâng thưa sư tôn."

"Khi không có ai các ngươi mới được mở túi, nó sẽ tiêu đi trong vài hơi thở, vì thế các ngươi nên ở cùng nhau."

Nhận ra chán ghét tử hai kẻ dành cho nhau, Vạn Niên Thanh cẩn thận dặn trước kẻo hỏng chuyện.

"Dạ…"

"Nhiệm vụ thành công trở về, ta sẽ báo lên trên xem xét cho ngươi vào nội môn trước thời điểm. Còn ngươi cũng chính thức làm môn hạ của ta."

Bà ta nói ra phần thưởng dụ hoặc.

Hàn Tông cùng Thường Xuân vui mừng cảm tạ, sau đó Vạn Niên Thanh nhắc nhở thêm mấy câu nữa mới để bọn họ rời đi.

"Nguyên sư đệ, gặp ta một chút có được không?"

Vừa ra khỏi căn nhà tre một đoạn, Lâm Lân Thao nhìn Hàn Tông gọi lại.

"Vâng sư huynh."

Hàn Tông lẳng lặng đi theo, Thường Xuân nàng ta liếc qua một cái rồi phi kiếm rời đi.

...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi