NHAN TIỂU THƯ EM MÃI LÀ NGƯỜI TÌNH


Anh ấy nhìn chằm chằm mà cũng không nhận ra được cái gì, sau khi Trân Tuấn Tú đi ra khỏi chỗ này thì dẫn theo con trai của mình đi khắp nơi chào hỏi, bận túi bụi.
“Cũng không có phát hiện được đầu mối quan trọng gì, nhưng dường như trong biệt thự này có một căn phòng chỉ có Trần Tuấn Tú mới được vào.

Thậm chí Vũ Tuyết Phương, Trần Nhật Linh còn chưa từng đi vào đây, bên trong có thể có manh mối nhưng cụ thể ở đâu thì vẫn chưa rõ”
Giang Anh Tuấn đi lâu như thế cũng chỉ nghe được chuyện này từ trong miệng mấy người giúp việc.

Cả biệt thự chẳng khác nào thùng sắt, bao vây cực kỳ chặt chẽ.
“Hôm nay không ra tay, chờ mấy ngày nữa lại ra tay:’ Nhất định phải nhanh chóng rời khỏi nhà họ Trần, đặc biệt là Trần Tuấn Tú.

NhanKiến Định có thể phát giác được địch ý mà ông ta giành cho mình, mặc dù không quá rõ ràng.
“Được, chúng ta chia nhau hành động, tôi lại đi xem một chút.”
Giang Anh Tuấn gật đầu, anh cũng cảm thấy bất an, anh đứng dậy rồi đi ra ngoài.

Giang Anh Tuấn vừa đi thì Trần Tuấn Tú cũng vội vàng rời khỏi đám người rồi đi tới một góc hẻo lánh.
NhanKiến Định nhìn thấy thế thì ngẩng đầu đuổi theo, Chu Thanh đợi ở tại chỗ chờ giúp đỡ.

Lê Quốc Nam cũng nhấc chân theo sau.
Bảy quấn tám ngoặt, biệt thự vốn đơn giản giờ lại như mê cung.

Nếu không phải là NhanKiến Định đuổi theo rất chặt chẽ thì sợ rằng không bao lâu sẽ mấy dấu.
“Anh Định, anh nói xem tên cáo già Trần Tuấn Tú này biến nhà mình như thế này thì đến cùng là muốn làm gì?”
Lê Quốc Nam đi tới bên cạnh NhanKiến Định rồi nói nhỏ.
“Đừng nói chuyện, tự chú ý an toàn đi”
Trần Tuấn Tú có thể cải tạo nhà mình thành như thế này thì chắc chắn việc mà ông ta mưu tính cũng không nhỏ, cộng thêm việc nhiều năm như thế bọn họ không hề để ý tới người này nên cũng không ai biết rằng đến cùng ông ta sẽ làm ra chuyện gì.
Đi được một lúc thì có lẽ đã tới nơi.

NhanKiến Định trơ mắt nhìn Trân Tuấn Tú mở một loạt khóa rồi đi vào một gian phòng giống như tầng ngầm, khoảng cách quá xa nên không đợi hai bọn họ đi vào thì cửa đã đóng.

NhanKiến Định đợi thêm năm phút nữa nhưng vẫn không chờ được ông ta ra, lại sợ bị phát hiện nên đành mím môi dẫn theo Lê Quốc Nam đi về.
Con đường này anh ấy đã đi một lần rồi nên có thể dẫn Lê Quốc Nam đi ra một cách dễ dàng, hai người đi vào đám người rồi đi về phía chỗ cũ.

ho cũng đã chờ ở đó, anh đang nhàn nhã lung lay chén rượu, xem ra rất là hài lòng.

Chủ nhân của bữa tiệc, Trân Hiền cũng đang ngồi bên cạnh cười cười nói nói với Giang Anh Tuấn.
“Thời gian cũng không còn sớm, Nhã Quỳnh đang ở nhà một mình, tôi về trước đây.’ Cũng xem như là có chút thu hoạch, NhanKiến Định không tham lam, anh ấy chỉ cần biết có một chỗ như thế thì luôn có thể tìm được cơ hội đi thăm dò.

NhanKiến Định nói với Giang Anh Tuấn một câu rồi quay sang gật nhẹ đầu với Trần Hiền như chào hỏi chủ nhà một tiếng rồi dẫn theo Lê Quốc Nam đi về.
“Đã như thế thì tôi cũng đi về với chủ tịch Định đi, đúng lúc tôi có chuyện muốn thương lượng với anh.

Cậu Hiền sẽ không để ý đâu nhỉ”
Giang Anh Tuấn gọi NhanKiến Định lại rồi giống như cười mà không phải cười nhìn Trần Hiền, anh bỏ hay tay vào túi với vẻ cao ngạo.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi