NHẤT SINH NHẤT THẾ TIẾU HOÀNG ĐỒ

Vẻ mặt Hân Duyệt Nhạn cứng đờ, cười gượng một tiếng: "Bị ngươi nhìn ra rồi! Ngươi cũng biết, tuy ta không có cảm tình gì với Tiêu Sắt Dương nhưng hôn ước vẫn còn đó, cho nên ta nhất định phải tìm được hắn mới có cơ hội giải trừ hôn ước, ngươi thả ta đi nhé?"

Giọng nói nhạt nhẽo của nam nhân đạm mạc vang lên: "Nghĩa tỷ muốn từ hôn? Cô Nguyệt sơn trang có thể trực tiếp đến Tiêu gia từ hôn."

Hân Duyệt Nhạn nhíu mày, lập tức nói: "Ta biết ngươi kính trọng người nghĩa tỷ lớn hơn ngươi ba tuổi là ta nên mới không hỏi vì sao ta muốn từ hôn đã nói thẳng ra như vậy. Nhưng dù sao cũng là vấn đề từ phía ta, mà trực tiếp từ hôn lại tổn hại thể diện của Tiêu gia, cho nên ta hy vọng để Tiêu Sắt Dương từ hôn, như vậy cũng không đến mức khiến người ta mất một mối hôn sự, còn bị mất cả thể diện."


Giọng nói nhạt nhẽo của Cô Nguyệt Vô Ngân lại vang lên: "Hắn từ hôn, danh dự của nghĩa tỷ sẽ bị hao tổn. Nếu phải có thể diện của một bên bị tổn hại, đó nên là người ngoài."

Trong lúc nói chuyện, tiếng đàn vấn vít trên ngón tay hắn vẫn du dương.

Thái độ đã rõ ràng, đây là biểu hiện bênh vực người mình của Cô Nguyệt Vô Ngân, cũng là một loại biểu hiện phúc hắc, chính là kiểu nếu nhất định có một người xui xẻo, thì cứ để người ngoài xui xẻo, còn có thể diễn đạt với dáng vẻ lạnh nhạt không để ý.

Khiến khóe miệng của Hân Duyệt Nhạn vốn đã quen với tính cách này của hắn cũng co giật, nói: "Về mặt lí thuyết thì thế thật, nhưng là trong lòng ta sẽ áy náy!"

"Chứng minh da mặt của nghĩa tỷ còn chưa đủ dày." Một câu đánh giá ngắn gọn. Khúc nhạc đã tới hồi kết, tiếng đàn ngưng bặt, nam tử đứng dậy, giọng nói nhạt nhẽo, "Đã như vậy, nghĩa tỷ cứ đi đi."


Nghe thấy tiếng hắn bước chân về phòng, khóe miệng Hân Duyệt Nhạn co giật, bước qua bình phong, đối diện với bóng dáng thằng nhóc kia, giương giọng nói: "Còn một chuyện nữa, trước khi nghĩa phụ qua đời, đã giao phó cho ta quản lí hôn sự của ngươi, mấy bức tranh ta cho người đưa vào phòng ngươi đã xem qua chưa? Có vừa mắt người nào không?"

Nàng vừa nói dứt lời, giọng nói nhạt nhẽo của người nọ lại nhẹ nhàng truyền đến: "Phong thái của Cô Nguyệt, phàm nhân không thể sánh được."

Giọng nói vang lên, cửa phòng hắn cũng đóng lại, người cũng đã vào.

Đó là một dáng vẻ khinh thường trần thế, không muốn để ý tới bất luận kẻ nào, mà trong số đó cũng bao gồm nghĩa tỷ của hắn.

Vốn là Cô Nguyệt, cần gì dính chuyện đời?

Hân Duyệt Nhạn đương nhiên biết đức hạnh cao ngạo của hắn thế nào, khóe mắt run rẩy vài cái, ngẫm lại... Cô Nguyệt sao, chính là cách gọi khác của Cô Nguyệt Vô Ngân, nghĩa đệ này của nàng, dù là luận thực lực hay luận phúc hắc, hoặc luận khí độ, đều là thứ người thường không thể sánh được.


Chẳng lẽ ánh trăng cao ngạo trên bầu trời thật sự tính cô độc cả đời?

Hân Duyệt Nhạn thở dài một hơi, rảo bước ra đi. Không được, thu dọn tay nải, người tỷ tỷ đánh cá hai ngày phơi lưới ba ngày không đáng tin cậy như nàng lúc này vừa phải tìm Tiêu Sắt Dương từ hôn vừa phải nghiêm túc tìm một cô nương phù hợp với nghĩa đệ trở về!

----------

Hai ngày sau, trong biên thành.

Rất nhiều gian thương bị túm vào biên thành làm việc cho Dạ Mị.

Nói thật, mấy hôm trước lúc rất nhiều binh lính bỗng nhiên xâm nhập xưởng nhà bọn họ, khám xét vật tư trái pháp luật, đám thân tín của các ông chủ đều ngấm ngầm lo sợ, e rằng bọn chúng sẽ bị bắt tống vào ngục giam, nghiêm hình tra tấn, bắt chúng khai ra quá trình làm chuyện xấu lừa gạt bá tánh như thế nào.

Không ngờ rằng, bắt là bắt.
Kết quả không phải bắt tống vào lao ngục mà là bắt tới nơi này, tiếp tục làm chuyện phi pháp.

Thế cho nên trán bọn chúng tuôn đầy mồ hôi lạnh, nghĩ thầm hay là các tướng quân làm quan đó cũng định làm ăn phi pháp kiếm lời?

Nhưng sau khi làm xong.

Dạ Mị đi vào xưởng chỗ bọn chúng công tác, Lư Tương Hoa tiến lên, đặt thành phẩm trước mặt Dạ Mị, mở miệng nói: "Dạ Mị cô nương, đã hoàn thành! Ngài xem xem!"

Dạ Mị nhìn lướt qua, không thấy một vấn đề gì, hài lòng gật đầu.

Ánh mắt của nàng nhìn về phía đám gian thương đang run bần bật đứng bên cạnh và cả đám hạ nhân vừa làm chuyện phi pháp mồ hôi lạnh tuôn như suối.

Lư tướng quân mở miệng dò hỏi: "Dạ Mị cô nương, đám người vi phạm pháp lệnh này phải xử lý thế nào đây?"

Dạ Mị lạnh lùng nói: "Ngày mai chính là ngày chúng ta ra khỏi thành làm giao dịch với Đại Mạc, những người này cứ giam lại ở đây ba ngày, để tránh để lộ tiếng gió!"
"Vậy sau này..." Lư Tương Hoa nhìn về phía Dạ Mị, chờ đợi.

Dạ Mị liếc mắt nhìn gã một cái, lạnh lùng nói: "Sau này đương nhiên là kéo đến chỗ quan phủ, nên xử lý thế nào thì xử lý thế ấy, làm chuyện ác đương nhiên phải trả giá."

Lư Tương Hoa lập tức gật đầu, trong lòng càng kính phục Dạ Mị thêm vài phần: "Vâng! Dạ Mị cô nương!"

Cô gái này giỏi dùng người, ghét ác như thù, thật khiến gã bội phục.

----------

Khi Dạ Mị rời khỏi xưởng, đã trời tối.

Bắc Thần Tà Diễm đang chờ nàng trước cửa, mà Cửu Hồn đứng cách Bắc Thần Tà Diễm khá xa, khoanh tay.

Dạ Mị nhướn mày, Cửu Hồn đến cùng nàng, đương nhiên không cần hỏi đến.

Chỉ là, nàng quét mắt nhìn Bắc Thần Tà Diễm một cái, lạnh giọng hỏi: "Ngươi tìm ta? Có việc?"

Tứ hoàng tử điện hạ gật đầu, ngữ điệu ưu nhã, chậm rãi nói: "Dạ Mị cô nương, hôm nay trên giường ngươi có mấy con rắn độc, là ta thả, lúc ngủ nhớ cẩn thận một chút, nếu không chúng nó có thể cắn trúng ngươi!"
Hắn vừa nói dứt lời, Dạ Mị nhíu mày, tuy cảm thấy không đúng chỗ nào, nhưng trong lúc nhất thời chưa kịp phản ứng lại, chỉ gật đầu: "Cảm ơn đã nhắc nhở!"

Nàng còn đắc tội ai? Vì sao lại thả rắn độc lên giường nàng?

Bắc Thần Tà Diễm nói xong, thân sĩ cúi đầu, ưu nhã xoay người rời đi.

Đợi khi hắn đi xa, Dạ Mị bỗng nhiên phản ứng lại, quay đầu nhìn Cửu Hồn một cái: "Hắn vừa nói gì đấy? Ai ném rắn độc lên giường ta cơ?"

Là nàng nghe lầm sao?

Cửu Hồn đi theo sau Dạ Mị, quyết đoán đâm sau lưng Bắc Thần Tà Diễm một đao, hắn thấp giọng nói: "Rắn là hắn thả."

Khóe mắt Dạ Mị giật giật, quả thật Bắc Thần Tà Diễm đã nói như vậy, nhưng nàng liếc mắt nhìn Cửu Hồn một cái, lạnh lùng nói: "Nếu là hắn thả, vì sao lại đặc biệt tới báo cho ta? Sợ ám toán ta thành công sao? Hơn nữa, hắn có lý do gì hại ta?"
Chẳng lẽ hắn giúp người khác đổ vỏ? Ai mà lại có thể diện lớn như thế, nàng bỗng nhiên có chút tò mò.

Cửu Hồn nghe vậy, ngữ khí lại rất kiên quyết: "Ta tận mắt nhìn thấy."

Dạ Mị kỳ quái nhìn về phía hắn, chờ đợi. Tên nhóc Cửu Hồn này đi theo nàng cả ngày, sao có thể tận mắt nhìn thấy thứ gì mà nàng không thấy được?

Cửu Hồn cũng nhìn ra sự nghi hoặc của nàng, thấp giọng nói: "Lúc ngươi vừa vào xưởng, ta thấy hắn vào phòng của ngươi, trong tay không biết cầm cái gì."

Khóe miệng Dạ Mị giật giật.

Cho nên này hết thảy đều là sự thật? Vì sao Bắc Thần Tà Diễm lại làm như vậy, hắn có bệnh sao?

Không nghĩ ra.

Nàng gật đầu nói: "Được rồi, đừng nói chuyện này nữa, trở về rồi hẵng nói."

"Ừm!" Cửu Hồn ngoan ngoãn gật đầu, đi theo Dạ Mị cùng nhau đi đến nàng phòng cửa.
Rất xa, trên nóc nhà, Tứ hoàng tử điện hạ ngả người. Đôi tay nhàn nhã gối sau đầu, tư thái ưu nhã, khí độ trác tuyệt, nhìn bóng lưng Dạ Mị và Cửu Hồn.

Ngọc Vĩ buồn bực nhìn thoáng qua gương mặt nghiêng của điện hạ nhà mình: "Điện hạ, vì sao ngài lại làm vậy?"

Thanh tuyến ưu nhã của Bắc Thần Tà Diễm thong thả vang lên, chỉ Cửu Hồn, không chút để ý nói: "Ngươi cũng thấy đấy, bên người nàng luôn có một thằng nhóc đi theo, ta hoài nghi đây là tình địch. Vì thể hiện sự đặc biệt của Diễm, Diễm đành phải dùng cách này thu hút sự chú ý của nàng."

Ngọc Vĩ: "...?!" Thể hiện sự đặc biệt? Thu hút sự chú ý?!

Hắn kỳ thật muốn hỏi mấy vấn đề, điện hạ ngài đã từng theo đuổi phụ nữ bao giờ chưa?

Điện hạ ngài thiểu năng trí tuệ sao?

Điện hạ, ngài có phải quá "đặc biệt" rồi không? Có ai tự đào hố chôn mình như ngài chưa?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi