NHẤT SINH NHẤT THẾ TIẾU HOÀNG ĐỒ

Ngọc Vĩ không biết phải nói gì, vì thế khóe miệng co lại, bất chấp tất cả nói: "Điện hạ, vì sao ngài trực tiếp đi lên tát Dạ Mị cô nương một cái, như vậy càng có thể khiến cho nàng chú ý. Không chừng nàng còn sẽ nói, trước nay không ai dám đánh ta, thế là thành công thu hút được sự chú ý của nàng!"

Cũng không biết điện hạ có nghiêm túc hay không, từ trước đến nay sao hắn chưa bao giờ nhận ra điện hạ lại... thiểu năng trí tuệ như thế.

Đây vốn là một câu nói châm chọc, trăm triệu lần hắn cũng không nghĩ tới sau khi nói xong, Bắc Thần Tà Diễm lại nghiêm túc nhìn hắn một cái, giọng nói ưu nhã ung dung nói: "Lời ngươi nói, Diễm không phải không nghĩ tới. Chỉ là Diễm nội công cao thâm, nếu một cái tát đánh Dạ Mị cô nương trọng thương, khiến cho thu hút sự chú ý không thành lại còn trở mặt thành thù!"


Cằm Ngọc Vĩ suýt nữa bị rớt xuống giày!

Điện hạ đúng là đã nghĩ đến tát người ta rồi, đánh tới trọng thương cũng đã nghĩ tới...

Ngọc Vĩ tuôn ra hai sợi mì nước mắt, quay đầu sang một bên, lập tức không nỡ nhìn thẳng, nội tâm chỉ yên lặng mà nghĩ, may mà điện hạ còn biết, nếu đánh người ta trọng thương sẽ trở mặt thành thù, bằng không không biết chuyện còn phát triển thành thế nào nữa.

Thấy Ngọc Vĩ vẻ mặt đau thương, Tứ hoàng tử điện hạ ưu nhã nhướn mày, quét mắt nhìn Ngọc Vĩ một cái, chậm rãi hỏi: "Làm sao vậy?"

Ngọc Vĩ nhìn phòng của Dạ Mị cách đó không xa, thấy Dạ Mị đã đẩy cửa phòng, hắn thở dài một hơi thật dài.

"Không có gì!" Ngọc Vĩ nghe thấy mình nói một câu như vậy.

Quả thật là không có gì, chuyện gì điện hạ cũng đã làm xong rồi, bây giờ nói gì cũng không còn kịp nữa, chỉ có thể trách mình quá ngốc, điện hạ bảo hắn đi bắt rắn liền cứ thế đi bắt không hỏi han gì, trơ mắt nhìn điện hạ tìm đường chết, lại chỉ cho rằng điện hạ muốn làm gì đó cho Dạ Mị cô nương, ai biết điện hạ lại nghĩ thế này...


Dù Bắc Thần Tà Diễm chưa bao giờ theo đuổi con gái, nhưng hắn cũng không ngốc, nhìn phản ứng của Ngọc Vĩ, hắn bắt đầu hoài nghi, có phải mình đã làm sai?

—————

Dạ Mị đẩy cửa ra.

Cửu Hồn vươn tay ngăn lại, giọng nói vẫn trầm thấp, nhẹ nhàng nói: "Ta vào bắt rắn ra trước."

Dạ Mị dừng lại, nàng đương nhiên không sợ rắn, nhưng thứ kia nhìn thật sự rất ghê tởm, thưởng thức không nổi. Để Cửu Hồn vào bắt cho nàng trước cũng là một đề nghị không tồi.

Nàng gật đầu, lạnh giọng đáp ứng: "Được!"

Cửu Hồn bước vào phòng Dạ Mị, Dạ Mị đứng ngoài cửa chờ.

Bắc Thần Tà Diễm thấy thế, một đôi mắt màu lục u ám híp lại, hiện ra vài phần không vui. Ngọc Vĩ ở bên cạnh nhìn, thở dài: "Điện hạ, ngài xem, phương pháp gây chú ý của ngài thật sự không có tác dụng, đừng nói là đánh bại tình địch, trái lại còn cho tình địch cơ hội quang minh chính đại đi vào phòng Dạ Mị cô nương."


Hắn vừa nói dứt lời, sắc mặt vân đạm phong khinh của Bắc Thần Tà Diễm càng trầm xuống.

Đúng lúc này.

Cửu Hồn đã bắt xong rắn ra khỏi phòng. Nhìn đám rắn độc hắn bắt ra, Ngọc Vĩ tê dại cả da đầu, một người đàn ông như hắn nhìn còn cảm thấy thấm người.

Điện hạ lại vì thu hút sự chú ý của Dạ Mị cô nương mà ném rắn lên giường người ta.

Đúng thật là... Ngáo.

Dạ Mị nhìn mấy con rắn hổ mang trong tay hắn, trong lòng hốt hoảng, càng hoài nghi chẳng lẽ Bắc Thần Tà Diễm có bệnh? Thực sự hận nàng như vậy?

Cửu Hồn nhìn về phía Dạ Mị, mở miệng nói: "Bắt xong rồi, ta không để sót con nào, chút nữa tìm người tới đổi khăn trải giường cho ngươi."

"Ừm!" Dạ Mị gật đầu, cũng lạnh giọng nói, "Cảm tạ!"

Trên gương mặt tuyệt mỹ của Cửu Hồn hiện lên vài phần đỏ, trong đêm tối không ai nhìn rõ, chỉ mình hắn cảm thấy gương mặt nóng rực. Hắn gật gật đầu, thấp giọng nói: "Không có gì."
Hắn xoay người rời khỏi, vứt hết rắn đi, bước chân vội vã như có thứ gì đuổi phía sau.

Bắc Thần Tà Diễm nhìn một màn này, sắc mặt càng lạnh lẽo, Ngọc Vĩ vì dẫn chỉ số cảm xúc của điện hạ một đường tăng lên nên vội vã mở miệng nói: "Điện hạ, ngài cũng thấy đấy, cuối cùng chuyện này còn khiến tình địch được Dạ Mị cô nương cảm kích, càng nghiêm trọng hơn là, nội tâm Dạ Mị cô nương nói không chừng còn đang mắng ngài. Sau này ngài vẫn nên đổi biện pháp khác đi!"

Hắn nói dứt lời, Bắc Thần Tà Diễm lành lạnh quét mắt nhìn về phía hắn. Thanh tuyến ôn nhu chậm rãi vang lên: "Ngọc Vĩ, hôm nay ngươi nói rất nhiều!"

Ngọc Vĩ tiếp tục phỉ nhổ: "Thật sự là hành vi của ngài khiến thuộc hạ không thể không nói nhiều, thuộc hạ sợ thuộc hạ không nói, sau này ngài càng ngã thảm hại hơn!"
Dù sao điện hạ đã giữ hắn lại lâu như vậy rồi mà vẫn chưa gϊếŧ, hắn hoài nghi là bởi vì trên đời này trừ hắn ra không còn ai khác dám chê bai điện hạ, cho nên hắn cũng không sợ.

Quả nhiên, hắn vừa dứt lời, Bắc Thần Tà Diễm quả thật không xử trí hắn, chỉ hừ lạnh một tiếng.

Sau đó, bọn họ thấy người hầu vào phòng Dạ Mị, đổi cho nàng khăn trải giường mới rồi quay về. Dạ Mị đứng trước cửa thầm rủa một câu: "Chẳng lẽ cái tên Bắc Thần Tà Diễm đó trúng tà?"

Sau đó, nàng đi vào phòng.

Tứ hoàng tử điện hạ hít sâu một hơi, lặng lẽ thở dài đánh giá Ngọc Vĩ, nói: "Ngươi nói đúng! Diễm không ngờ tư duy của phụ nữ và đàn ông lại khác nhau như thế!"

Nếu là hắn, đối với người đầu tiên dám khiêu khích mình, tất nhiên sẽ hứng thú thêm vài phần. Vì thế hắn suy bụng ta ra bụng người, không ngờ rằng không phải ai cũng nghĩ giống mình.
Chẳng lẽ hắn thật sự làm quá rồi?

Hắn nhíu mày suy tư một lát, đứng lên, thong thả ưu nhã chỉnh lại tay áo, chậm rãi nói: "Bản điện hạ biết rồi, hôm nay coi như lợi cho thằng nhóc thối kia. Nhưng... không sao cả, Diễm sẽ tìm cách khác thu hút sự chú ý của Dạ Mị!"

Ngọc Vĩ thở phào nhẹ nhõm một hơi, đồng thời tim lại vọt lên cổ họng, sợ điện hạ nhà mình lại nghĩ đến mấy chiêu số khiến người ta một lời khó nói hết.

Chỉ số cảm xúc của điện hạ luôn rất cao, hơn nữa cực kì am hiểu tính kế, cực kì am hiểu chà đạp lòng người nha. Hôm nay lại làm sao vậy... chỉ số thông minh và chỉ số cảm xúc rủ nhau trượt dốc.

"Đi thôi!" Bắc Thần Tà Diễm cất bước rời đi.

Ngọc Vĩ nhanh chóng đuổi kịp, mở miệng bẩm báo: "Đúng rồi, điện hạ! Nhân mã Hoàng Hậu nương nương phái tới tróc nã Dạ Mị cô nương đã bị người của chúng ta đánh đuổi về, Hoàng Hậu nương nương cũng không tiếp tục phái người tới. Còn nữa... Ngài sai Lý tướng quân đi gϊếŧ Tư Đồ Tường, nhưng đã hai ngày..."
Bắc Thần Tà Diễm ngoái đầu nhìn lại, quét mắt nhìn hắn một cái, ánh mắt âm u lạnh lẽo.

Ngọc Vĩ tiếp tục nói: "Hai ngày vẫn chưa đuổi kịp. Nghe nói ngày đó Tư Đồ Phong đưa cô ta bỏ trốn, Lý tướng quân đuổi theo không kịp. Tất nhiên, sau đó Lý tướng quân cũng dẫn người đi điều tra, chỉ là..."

Lời nói đến đây đột nhiên dừng lại.

Bắc Thần Tà Diễm không chút để ý nhướn mày, chậm rãi nói: "Tư Đồ Phong sao?"

Ngọc Vĩ gật đầu: "Đúng là hắn! Thuộc hạ cho rằng, dù Lý tướng quân không dám gϊếŧ Tư Đồ Tường, nhưng cũng biết hậu quả của việc cãi lời ngài, cũng biết nếu cuối cùng gã không tìm được người nhất định sẽ bị ngài xử trí. Cho nên thuộc hạ cho rằng, vấn đề lớn nhất trong chuyện này vẫn là Tư Đồ Phong! Còn nữa, theo tin tình báo thuộc hạ thu được, Tư Đồ Phong từng xuất quân bao vây tiễu trừ Dạ Mị cô nương!"
"A?" Bắc Thần Tà Diễm nhướng mày, cặp mắt âm u màu lục xẹt qua một tia sát khí.

Ngọc Vĩ liếc nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của điện hạ nhà mình một cái, cẩn thận nói: "Dựa theo tin tức điều tra được, ngày đó Tư Đồ Phong muốn gây bất lợi cho Dạ Mị cô nương, thiếu niên kia đoạt kiếm của Tư Đồ Phong, kề lên cổ Tư Đồ Phong, bức lui bọn họ!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi