NHẤT TIẾU PHONG TRẦN CHI NGHIỆT DUYÊN (NGHIỆT DUYÊN)

“Người đến, đánh cho ta, đánh tàn bạo vào! Có điều nhớ kỹ… không được đánh chết!”

Người chết rồi, tự nhiên không còn chuyện gì vui nữa.

Nam nhân vừa ra lệnh, mấy tùy thị bên người gã lập tức vây An Thiếu Du vào giữa gia tăng quyền cước, tuy rằng tránh né những chỗ yếu hại, nhưng hạ thủ cũng không hề lưu tình, cái này so với trận quất chổi trước đó càng thêm lợi hại.

An Thiếu Du đau đớn cảm giác như sắp chết đi, thời điểm lúc gần hôn mê, đột nhiên có người giơ chân lên đá mạnh vào bụng hắn một trận, còn liên tục đến mấy lần.

“Khụ… a!”

Trong bụng nguyên bản giống như bị lửa thiêu, lại thêm đánh mạnh từ bên ngoài, An Thiếu Du không kềm chế được cảm thấy ghê tởm, một cỗ khí buồn nôn tuôn ra, đồ vật trước đó ăn vào toàn bộ đều nôn hết ra ngoài.

“Ách…!”

Mấy người vây đánh tránh không kịp, có vài người bị uế vật An Thiếu Du phun ra bắn lên tung tóe, sinh lòng không vui, lực đạo đánh hắn lại càng nặng thêm.

Nôn đến không còn khí lực, quyền cước lại rơi vào trên thân, An Thiếu Du chỉ cảm thấy chút sức sống nho nhỏ đang không ngừng hao mòn, mà hắn lại bất lực, mặc cho bọn họ xử trí, nhân sinh giờ phút này hắn không cam lòng nhất, nhân sinh giờ phút này, hắn khinh thường nhất!

Nhìn người đã từng vũ nhục mình bị thuộc hạ của mình đánh đến thê thảm, Kim công tử ban nãy đã hạ lệnh sảng khoái vô cùng.

Tại tiểu trấn biên cảnh lúc trước, An Thiếu Du không hỏi nguyên do sự việc đã vì một tiểu quan mà đánh cho gã một trận tơi bời khói lửa, sau đó gã phải ở trong phủ tu dưỡng ước chừng ba tháng mới có thể khỏi hẳn, nhưng sau khi khỏi hẳn gã chẳng những không hấp thu kinh nghiệm, trái lại còn hung hăng càn quấy hơn trước, gã chiêu mộ một đám ác ôn tùy thị bên người, gã đi đến đâu, bọn họ liền theo đến đó, ngày hôm nay oan gia ngõ hẹp, rốt cuộc ở chỗ này gặp được cừu nhân, mà đối phương lại đang sa sút, vừa lúc hợp với ý muốn trả thù của gã.

Một trận quyền đấm cước đá, Kim công tử nhìn An Thiếu Du rất nhanh đã đánh mất thần trí, lúc này mới kêu đám ác ôn kia thu tay lại, gã còn chưa chơi chán, sao có thể để hắn ngất đi như thế chứ? Vậy quá tiện nghi cho hắn rồi!

Đợi đám tay chân lui qua hai bên, Kim công tử chậm rãi tiến đến, trên mặt mang theo vẻ trêu tức tinh quái đặc trưng của bọn trẻ trâu, nhìn thấy An Thiếu Du nằm yên trên đất, khuôn mặt loang lổ vết máu gần như không nhận ra nguyên dạng, gã hừ cười một tiếng, thì thầm nói mấy câu với tên tùy thị bên cạnh.

Thị tòng nghe lệnh làm việc, lập tức rời khỏi nơi này đi tìm đồ vật mà thiếu gia nhà mình muốn, nhân lúc rảnh rỗi chờ đợi, Kim công tử đi tới bên người An Thiếu Du, một cước đạp lên nửa bên mặt hắn, cũng không để ý hắn có thể nghe hay không, sau khi cười to ba tiếng liền bắt đầu nhục mạ hắn.

Lời lẽ đê tiện dung tục không chịu nổi như vậy, An Thiếu Du cũng không nghe rõ, thế nhưng tự tôn bị một cước kia dẫm lên so với bất luận đau đớn gì trước đó càng làm cho hắn khắc sâu tận tâm khảm.

“Bỏ… Bỏ ra… Bỏ…”

Lời nói mơ hồ truyền vào tai Kim công tử, gã hết sức kinh ngạc cúi đầu xuống, lúc trông thấy môi An Thiếu Du hơi hơi hé mở, gã âm hiểm nở nụ cười.

“Chậc chậc, ngươi thật đúng là ngoan cố! Bản công tử…”

“Thiếu gia, thiếu gia, đồ vật mang tới rồi ạ.”

Lúc này cũng vừa vặn tên thị tòng kia quay trở về, hắn bước chân vội vã, trong tay còn cầm theo một cái chảo sắt rất lớn đang bốc khói tỏa nhiệt.

“Đến rất đúng lúc.” Kim công tử nhấc chân buông An Thiếu Du ra, chuyển sang đứng qua một bên, nháy mắt ra dấu cho tên thị tòng cầm chảo sắt đi tới bên người An Thiếu Du.

“Bản công tử ghét nhất là cẩu không biết nghe lời!” Vừa nói, gã vừa lộ ra một nụ cười nguy hiểm.

“Đặc biệt là phong cẩu (chó điên) tự cho mình là đúng, đắc tội bản công tử… nhất định phải làm cho hắn suốt đời khó quên mới được! Mau!”

Gã lườm một cái, vung tay lên, thị tòng đang cầm chảo sắt kia nhận được mệnh lệnh cũng không dám chậm trễ, run rẩy đem chảo sắt trong tay mình nghiêng xuống, ngay lập tức dầu nóng trong chảo một phát đổ xuống dưới!

“Oa a a a a!!!”

Chảo sắt này vốn là đồ dùng trong trù phòng của tửu lâu phía trước, Kim công tử sai người đi lấy chính là chảo sắt chứa dầu sôi, mới từ trên bếp gỡ xuống, dầu sôi bên trong nhiệt độ cao bỏng người, hiện tại rốt cuộc toàn bộ đều được trút hết lên má trái An Thiếu Du, dầu sôi vừa tiếp xúc với da mặt tức khắc phát sinh tiếng vang tí tách, cùng với tiếng kêu gào đau đớn của An Thiếu Du, bất giác làm cho ngươi ta sởn cả tóc gáy.

Kim công tử thấy vậy nhếch miệng cười một cái, nhìn An Thiếu Du thống khổ đến gần như vẻ mặt vặn vẹo, còn có khuôn mặt tuấn tú trong chốc lát bị hủy kia, thoả mãn đến cực điểm.

“Ha ha ha ha… Ta xem ngươi sau này còn dám cùng bản công tử đối nghịch nữa không… Ha ha ha!”

So với tiếng cười điên cuồng của gã, mấy tên tay chân xung quanh lại sinh ra mấy phần đồng cảm với An Thiếu Du, thế nhưng bọn họ nhận tiền của người ta, cùng người ta chơi đùa gây họa, đối mặt với tình cảnh này cũng không thể vọng tưởng ngăn cản.

Một chảo dầu sôi đổ xuống xong xuôi, An Thiếu Du cũng bởi vì đau đớn kịch liệt cùng với thương tích trên mình mà hôn mê bất tỉnh, dầu sôi nóng bỏng tiếp xúc với da thịt tản ra mùi vị tràn ngập trong ngõ hẻm, khiến kẻ khác khó chịu, Kim công tử không thích mùi vị này, thấy An Thiếu Du đã bất tỉnh nhân sự cũng cảm thấy nếm đủ niềm vui báo thù, hừ cười vài tiếng xong liền dẫn người của mình thản nhiên rời đi, không tiếp tục tìm hắn gây sự nữa.

Lưu lại An Thiếu Du bị trọng thương, một người tàn tạ trong ngõ hẻm…

Không biết đã hôn mê bao lâu, An Thiếu Du dần dần có chút tri giác, nhưng hắn vẫn như trước nhìn không rõ, nghe không thấy động tĩnh chung quanh, toàn thân bởi vì đau đớn mà trở nên tê liệt, trên mặt cũng chỉ cảm thấy từng trận đau rát nóng bỏng lặp đi lặp lại, không biết là lúc nào, bầu trời cũng bắt đầu đổ mưa.

Nước mưa rơi vỡ trên người hắn, lại là một trận lạnh lẽo, hắn trong nóng ngoài lạnh khó chịu cùng cực, nhưng yết hầu lại không phát ra được bất kỳ âm thanh gì, ngay cả cầu cứu cũng không được.

Giờ phút này, nguyên tưởng rằng trong đầu hắn chỉ có một mảnh trống rỗng vậy mà lại từ từ hiện lên một hình ảnh trong quá khứ, đó là khoảng thời gian sau khi hắn cùng với Chanh Âm tiêu tan hiềm khích lúc trước, hai người tình cờ một lần nói chuyện phiếm, hắn còn tưởng rằng mình đã quên mất rồi…

“Chanh Âm, không nên mỗi lần đều trả lời ta ‘Không sao cả’.” An Thiếu Du cau mày, thoạt nhìn hết sức bất mãn, “Ngươi như vậy là không có tự tôn, coi thường chính mình, cũng khó trách bị người ta…” Nói đến đây, An Thiếu Du tựa hồ cũng nhận ra được sự thất lễ của mình, lập tức thu liễm cảm xúc.

Thế nhưng Chanh Âm lại vẫn như trước khuôn mặt tươi cười dịu dàng, một bộ dáng không quan tâm, “Không quan hệ, không cần bận tâm đến ta, cứ nói thẳng ra là được rồi… Ngươi là muốn nói khó trách khách làng chơi thích khinh bạc ta đúng không?”

An Thiếu Du không nói, thầm thừa nhận.

“Ha ha… Thiếu Du, ngươi có bao giờ thử qua thời điểm kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay chưa?” Chanh Âm hỏi như vậy, sau khi trông thấy vẻ mặt An Thiếu Du tràn đầy biểu tình nghi hoặc, y lại cười, “Nhất định là không có rồi!”

“Có hay không, cùng với cái này có quan hệ gì đâu?”

“Đương nhiên có quan hệ!” Chanh Âm một mực chắc chắn, nhưng lời nói ra sau đó lại tự chân phi chân, tự giả phi giả*, “Ta có một khoảng thời gian như vậy, khi đó ta đã nghĩ ông trời thật bất công, ta rõ ràng không làm gì cả, tại sao phải đối với ta như vậy? Về sau ta lại suy nghĩ thật lâu, rốt cục cũng thông suốt rồi… Người nha, còn sống chính là muốn một chữ ‘vui’, quản chi tiện hay không tiện, dâm hay không dâm, ta vui vẻ là được rồi…”

*Tưởng thật nhưng không phải thật, tưởng giả lại không giống giả, thật giả lẫn lộn.

Sau đó y còn nói thêm cái gì nữa, hắn thực sự nhớ không ra.

Tình huống hiện tại có phải hay không chính là cái gọi “kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay”? Đúng a… Chanh Âm nói đúng, hắn cũng mê man, hắn cũng nghi hoặc, hắn đến tột cùng là sai ở chỗ nào chứ…?

Mưa càng rơi càng lớn, thân thể An Thiếu Du dưới cơn mưa như trút nước ngày một thêm lạnh lẽo, ngay tại lúc hắn cho rằng lần này thực sự là lành ít dữ nhiều thì, bỗng nhiên một chút ánh sáng mơ hồ xuất hiện trong tầm mắt của hắn.

Người đến là ai?

“Đây là…” Người nọ cầm một cây dù giấy dầu, nhìn thấy người bị thương trên mặt đất tựa hồ vô cùng kinh ngạc.

An Thiếu Du không đi quản tạp niệm trong đầu nữa, hiện tại tràn ngập trong lòng hắn đều là thân ảnh của Chanh Âm, hắn muốn gặp y, chết cũng phải gặp y!

Vì vậy, hắn chậm rãi vươn tay ra, nắm chặt chân người tới.

“Cứu… Ta… không… muốn… chết… Chanh Âm…” Nói xong, hắn cũng không còn khí lực, nặng nề lần thứ hai mất đi ý thức.

Rein Trinh: Tên Kim công tử chết tiệt, ta mà xuyên thư được ta sẽ thiên đao vạn quả ngươi! Dám động đến Thiếu Du của ta!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi