NHẤT TIẾU PHONG TRẦN CHI NGHIỆT DUYÊN (NGHIỆT DUYÊN)

Tứ chi vô lực, toàn thân hư nhuyễn, xương cốt khắp người giống như bị đập vỡ rồi được ghép lại một lần nữa, từ trên xuống dưới không có chỗ nào là không đau, An Thiếu Du nằm ở một nơi không biết tên, trong lúc mơ hồ nghe được âm thanh bên ngoài, tựa hồ có hai người, một người hắn quen thuộc, người còn lại thì xa lạ.

“Đại Bạch, hắn rốt cuộc thế nào rồi? Nói mau!”

“Trúng độc không sâu, không chết được…”



“Nguy rồi, ngươi nói ta có thể hay không bị…”

“Yên tâm, y không sống lâu được.”



“Ngươi thật vô sỉ, có tin hay không ta đem hành tung của ngươi để lộ ra ngoài?”

“Ngươi dám!? Sau này cũng đừng có tái hy vọng xa vời ta cứu bất luận kẻ nào trong điếm của ngươi!”

“Xí, Đại Bạch keo kiệt!”



Bọn họ đang nói ai?

An Thiếu Du bất an động đậy, lại phát hiện nửa người mình không thể nhúc nhích, nhíu mày một cái, lần này mí mắt nặng nề rốt cục cũng có phản ứng, hơi giật giật chậm rãi mở ra.

Trước đây, mở ra hẳn là hai mắt, nhìn thấy hẳn là hết thảy khung cảnh trước mặt, thế nhưng lần này lại không giống như vậy, An Thiếu Du chậm chạp hồi lâu, mới phát hiện mình chỉ mở được có một mắt, mà một bên khác là bóng tối vô tận.

Hắn toàn thân trên dưới cơ hồ khắp nơi đều băng vải trắng, mà ngay cả khuôn mặt cũng chỉ còn lại có một con mắt cùng với một phần ba má phải là lộ ra bên ngoài.

Cảm giác được trên giường có động tĩnh, chủ nhân của gian phòng liền tiến đến xem, hắn một thân cẩm bào (áo gấm) bạch sắc khảm viền vàng, dây tơ tằm màu đen tùy ý buộc ở sau đầu, diện vô biểu tình nhìn An Thiếu Du một chút, sau đó lại đưa tay ra thử thử nhiệt độ cơ thể hắn, một lát sau mới rời khỏi.

“Chủ tử, hắn tỉnh rồi, ngươi có muốn tới nhìn một chút không?” Hắn lui qua một bên, xoay người hỏi người bên cạnh.

Nghe thấy xưng hô kỳ quái của hắn, An Thiếu Du một trận không nhịn được, trong những người hắn quen biết có thể được gọi bằng chủ tử…

“Đại Bạch, không nên gọi ta như vậy, rất kì cục!” Người nói sau khi run rẩy thân thể, lúc này mới đi tới bên giường.

“Ngươi tỉnh rồi à?” Ngay lúc An Thiếu Du đang nghi hoặc, bỗng nhiên một khuôn mặt phóng đại ở trước mắt, đó là thanh âm quen thuộc, nụ cười quen thuộc, gương mặt quen thuộc.

“Diệu…” An Thiếu Du đang muốn lên tiếng, nhưng vừa mới mở miệng hắn liền phát hiện ra vấn đề.

Giọng nói trong trẻo ôn hòa trước kia đã không còn nữa, hiện tại đang phát ra chính là thanh âm khàn khàn vặn vẹo, phảng phất giống như một ông lão đã già cỗi khô kiệt, đáng sợ khó nghe đến nỗi khiến người ta tê cả da đầu.

“Cái…” Trong mắt An Thiếu Du lóe lên một tia kinh ngạc cùng không hiểu, dáng vẻ mất mát hoàn toàn rơi vào mắt Diệu Linh.

Diệu Linh cảm thấy thương tiếc cho hắn, trong lòng cũng không khỏi nổi lên một mạt cảm thông.

An Thiếu Du đối với Chanh Âm mặc dù không thể coi là tốt, thế nhưng lỗi lầm không đến mức này, hơn nữa người này ở trên phương diện tửu nghiệp quả thực cũng có thành tựu, trở thành như bây giờ, thật sự có chút đáng tiếc.

“Ngươi không có nguy hiểm đến tánh mạng, yên tâm.” Diệu Linh khẽ mỉm cười với hắn, “Trúng độc không sâu, trước đó cũng đã ói ra rồi, còn ngoại thương, tĩnh dưỡng vài ngày là tốt rồi… Thế nhưng… khuôn mặt và giọng nói của ngươi… ừm… có lẽ so với hiện tại sẽ… khá hơn chút…”

Theo thanh âm ngày càng thấp của hắn, An Thiếu Du cũng dần dần minh bạch tình cảnh của mình, hơi giật giật môi nói: “Vì… sao…”

Giọng nói như vậy ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy khó mà nghe lọt tai, trong lúc nhất thời hắn thậm chí còn không muốn nói bất luận lời nào, thế nhưng ở tận sâu trong đáy lòng hắn vẫn muốn biết, hắn —— Diệu Linh, lão bản trước đây của Chanh Âm vì sao lại nguyện ý đối với một người không có gì cả như hắn ra tay cứu giúp.

Diệu Linh cũng là người thông minh, chỉ với lác đác mấy chữ hắn đã có thể hiểu được ý tứ của An Thiếu Du, “Ngươi là hỏi vì sao ta muốn cứu ngươi? Đơn giản a… Bởi vì trên thư Chanh Âm đã nhờ vả ta.”

“…!” Nhắc tới cái tên này, nửa bên mặt lộ ra của An Thiếu Du xuất hiện biểu tình, đó là mâu thuẫn tột cùng, chí ít Diệu Linh cảm thấy được như vậy.

“Chanh… Âm?”

“Đúng vậy, tiểu tử kia nhưng lại coi trọng ngươi, cho nên ngươi cần phải sống khỏe mạnh, không nên để cho y tiếc nuối nữa!” Diệu Linh cố tình lơ đi sự mâu thuẫn của hắn, nhất ngữ song quan* nói ra.

*Nhất ngữ song quan: một câu nói liên quan đến hai ý nghĩa.

Mà trong lòng An Thiếu Du, đã không còn rảnh đi băn khoăn lời nói của hắn, hắn hiện tại tràn ngập trong đầu đều là Chanh Âm, khóc của y, cười của y, yêu của y, lệ của y…

Trong trí nhớ, hắn căn bản chưa từng cho y mấy lần sắc mặt tốt, toàn bộ người trong An phủ, thực sự có thể nói hắn đối đãi với y là tệ nhất, nhưng hắn làm sao cũng không nghĩ được, ngày hôm nay ngay tại lúc hắn không còn gì cả, người cứu hắn lại là y.



“Ta rất thích ngươi, từ khi còn bé đã bắt đầu thích.”

Lời nói mười năm trước bị người xem nhẹ, lúc này nhớ đến lại đặc biệt sâu sắc cảm động.

An Thiếu Du lần đầu tiên cảm nhận được thâm ý trong đó, đây không phải vui đùa, không phải tùy ý, cũng không phải lừa gạt, đây là lời thề mà một người đã kiên trì cả đời.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi