NHIẾP CHÍNH VƯƠNG HÍT MÈO MỖI NGÀY



Mây đen cuộn tới, cuồng phong nổi lên, tiếng sấm vang rền, mưa to sắp đến.

Tiêu Cư Mạo đứng lặng im trên nóc nhà, gió lớn kêu gào xốc lên thành từng đợt sóng gợn trên lông mèo, một giọt mưa to rơi xuống ngay trên lỗ tai hắn, mấy sợi râu hai bên mép điên cuồng lay động.

"Nhiếp chính vương, ngươi cần phải suy nghĩ cho kỹ." Thái hậu lời nói mang theo nồng đậm uy hiếp rót vào trong tai Tiêu Cư Mạo, "Hoàng thượng tỉnh lại khi nào không rõ, ngươi vì sao không chọn minh quân khác để phụ tá?"
"Vi thần cáo lui.", Đàm Thời Quan hơi khom người thi lễ một cái, thần sắc kiên định không sợ.

(?)
*Chỗ này thấy raw nó cũng có nhiêu đây, tại tui kì hay sao mà tui thấy nó cứ cấn cấn kiểu gì.

Mưa to bỗng nhiên trút xuống, Tiêu Cư Mạo đẩy ngói lưu ly về vị trí ban đầu, quay người nhảy qua trên cây, lại xuyên qua cành cây, từ trên cành cây bò xuống dưới.

Đàm Thời Quan bước ra khỏi Ninh Hi cung, hắn không mang theo dù, cung nhân cũng không có người thay hắn chuẩn bị dù che mưa hoặc áo tơi, mưa càng lớn, hạt mưa xối thẳng nện lên người hắn, trong nháy mắt thấm triều phục đen huyền, sắc đen càng thêm đậm.

Tiêu Cư Mạo cũng trong màn mưa cứ thế chạy đi ra, cung nhân lẫn thị vệ bởi vì trời đột ngột mưa to khiến ai cũng bận bịu, cho nên không ai rảnh để ý tới một con mèo bẩn thỉu.

Hắn chạy vòng qua trước Ninh Hi cung, giữa màn mưa mơ hồ nhìn thấy Đàm Thời Quan đang chậm rãi đi tới chỗ mình.

Tiêu Cư Mạo đứng yên tại chỗ, ngẩng đầu nhìn nam nhân bộ dạng hơi chật vật.

Nam nhân đi tới trước mặt hắn, vẫn như thường lệ mỗi ngày, cười cười khom người bế hắn lên đến, hoàn toàn không chê trên người hắn có bao nhiêu bẩn, "Nguyên Bảo, chúng ta về nhà."
Tiêu Cư Mạo chui vào trong cánh tay của nam nhân, để cho nước mưa không rơi xuống trúng trên mặt mình.


Cái ôm của người này dường như vẫn như thế, không hề thay đổi, vẫn ấm nóng, mạnh mẽ, cứng rắn, chặt chẽ bảo bọc mèo nhỏ trong lòng.

Tiêu Cư Mạo kìm lòng hết nổi đành ngẩng đầu lên nhìn đối phương, trong lúc lơ đảng liền va vào đôi mắt trầm tĩnh thâm thúy của đối phương.

Hắn vốn nên tin tưởng Đàm Thời Quan, chỉ là, mấy năm nay như ngồi trên bàn chông, như đạp lên gai nhọn để đi, Tiêu Cư Mạo sớm đã đánh mất năng lực tin tưởng bất cứ ai, hắn chỉ dám tin chính mình.

Cái long ỷ cao cao tại thượng trên chính điện kia chính là vị trí duy nhất để hắn cảm thấy lòng mình còn bình lặng, còn tìm được chút cảm giác an toàn, hắn vì thế muốn hết sức trụ vững nó, thậm chí là ôm thật chặt nó, để cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa thì long ỷ sẽ không phải rơi vào tay của kẻ khác.

Còn nhớ khi nhỏ, Tiêu Cư Mạo thừa dịp lúc mẫu phi đã say giấc, vụng trộm lén vào trong tẩm cung của mẫu phi, thời điểm mẫu phi dường như sắp tỉnh giấc, hắn liền nảy ra một ý tưởng, nhanh chóng trốn vào dưới giường mẫu phi.

Ngay lúc hắn nhàm chán định bò trở ra, lại nghe mẫu phi khi ấy triệu kiến Đàm Thời Quan vừa mới đánh thắng trận trở về vào cung gặp nàng.

Hắn không biết lí do vì sao mẫu phi lại đột nhiên muốn gặp mặt một thiếu niên không quen biết, bởi vì tò mò, hắn vẫn tiếp tục trốn ở dưới gầm giường nghe lén.

"Hôm nay tìm ngươi tới là có một chuyện muốn nhờ."
Đàm Thời Quan tuy tuổi còn nhỏ nhưng trên chiến trường cái gì cũng thấy qua, sớm đã không thấy sợ hãi cái gì.

"Nương nương mời nói."
"Mấy ngày trước đây, ta đi chùa Bạch long bái phỏng, nghe Niệm Ân đại sư chỉ điểm mấy câu, hắn nói Mạo Nhi mười năm sau sẽ có một kiếp nạn, ngươi cũng biết rõ tình trạng thân thể của ta, có lẽ là không sống tới mười năm nổi.

Ta chỉ hi vọng, thời điểm kiếp nạn của Mạo nhi đến, ngươi có thể giúp thì giúp nó, có được hay không?"

Tiêu Cư Mạo đến bây giờ còn nhớ kĩ ngữ khí của mẫu phi mình khi đó, tràn đầy lo âu và bất đắc dĩ.

"Nương nương cũng biết ta không tin thần phật." Nhuệ khí trên mặt Đàm Thời Quan lúc ấy cũng vẫn còn khắc sâu trong tâm trí Tiêu Cư Mạo.

Nhiều năm trôi qua như vậy, tựa như một vết mực đậm bôi mãi không sạch.

"Ta không mong ngươi sẽ tin tưởng, chỉ cầu ngươi, nếu như ngày sau Mạo nhi thực sự gặp nạn, đừng bỏ mặt nó." Đây là lời mẫu phi khẩn cầu.

Đàm Thời Quan cuối cùng gật đầu đáp: "Ta đáp ứng."
Mười năm trước ký ức sao có thể rõ ràng như vậy? Tiêu Cư Mạo lúc ấy mới tám tuổi, tuy nói con trẻ Hoàng gia sinh ra từ nỏ thông minh trác tuyệt gì gì đấy, nhưng khi đó còn nhỏ như vậy làm sao có thể hiểu rõ được nhiều đạo lí đối nhân xử thế như vậy đâu? Hắn chỉ cảm nhận rõ được ngay trong thời khắc ấy, là mẫu phi đang cầu xin thiếu niên kia, mà cuối cùng Đàm Thời Quan dưới sự cầu xin của mẫu phi gian nam đáp ứng yêu cầu của nàng.

Đó cũng là lần đầu tiên hắn cảm nhận được rõ tư vị cầu xin người khác là như thế nào, mẫu phi trước mặt một thiếu niên nhỏ tuổi như vậy cúi đầu, vừa bất đắc dĩ vừa đau lòng hèn mọn khẩn cầu thiếu niên giúp đỡ cho, chỉ vì một câu nói không biết rõ thực hư ra sao.

Sau đó, hắn mơ mơ hồ hồ đăng cơ làm Hoàng thượng, thiếu niên tướng quân năm đó đã trải qua không biết bao nhiêu trận chiến, giẫm lên máu tươi, bây giờ càng thêm thâm trầm lãnh đạm, không thể phủ nhận, hắn thuở ban đầu khi đối diện với Đàm Thời Quan, vẫn luôn tồn tại một nỗi sợ hãi không nói rõ thành lời.

Mà càng về sau nữa, loại sợ hãi này lại hóa thành một ý niệm không cam lòng.

Cùng với lần nọ mẫu phi đau khổ cầu xin nam nhân, hình ảnh mẫu phi cô độc trong thâm cung, bị người khống chế mất hết tự do.

Dần dần trộn lẫn lại với nhau, mà thứ cảm xúc phức tạp này, trong mấy năm hắn lên làm Hoàng thượng lại càng như được tưới thêm nước thánh, từ đó đâm chồi nảy lộc bám rễ càng sâu.


Hắn thậm chí không tiếc cùng Thái hậu trở mặt, đều là muốn làm hao mòn đi thứ cảm xúc phức tạp cùng với hình bóng nghiêm nghị tài giỏi hơn người của Đàm Thời Quan ở sâu trong lòng hắn.

Mà điều hắn không ngờ tới chính là, kiếp nạn mà Niệm Ân đại sư nói, thật sự xảy ra.

Mưa càng về sau càng lớn, một người một mèo sớm đã bị xối ướt nhẹp.

Dù vậy, Đàm Thời Quan vẫn kéo vạt áo trong ra, bao lấy Tiêu Cư Mạo che chắn ở bên trong.

Tiêu Cư Mạo trốn trong y phục của nam nhân, bên tai là tiếng tim đập hữu lực theo từng nhịp của đối phương, chút ấm áp xuyên qua lồng ngực truyền đến trên đệm thịt, mèo bệ hạ nhanh chóng đem toàn bộ móng vuốt sắc nhọn giấu vào bên trong, đề phòng cào trúng khiến nam nhân bị thương.

Y phục mỏng manh che lại toàn bộ mưa bên ngoài, nước mưa dường như đã nhấn chìm khắp nơi, thanh âm rào rào dội vào trong màng nhĩ vừa phiền lại vừa có chút tư vị gì đó rất lạ, nhưng trong lòng Tiêu Cư Mạo lẫn Đàm Thời Quan lại ấm áp không thôi.

Đây là lần đầu tiên sau khi mẫu phi qua đời, hắn chưa từng có cảm giác được che chở bảo bọc như thế này.

Nhưng vì sao hết lần này tới lần khác đều là đối với một con mèo?
Lưu Vệ chuẩn bị xong xe ngựa, lo lắng đi qua đi lại trước cửa cung, nhìn thấy Đàm Thời Quan trong màn mưa đi tới, lập tức bung dù nghênh đón, "Vương gia, xe ngựa đã chuẩn bị xong, chúng ta lập tức trở về, nước nóng trong phủ cũng đã chuẩn bị."
Đàm Thời Quan gật đầu bước lên xe ngựa.

Y phục ướt đẫm lưu lại trên sàn xe từng vệt nước dài, Tiêu Cư Mạo từ bên trong y phục ướt đẫm của nam nhân chui ra, lông toàn thân đã xoắn xuýt cùng một chỗ, nhìn có chút buồn cười.

Nhưng hắn lại không rảnh bận tâm tới những chuyện này, chỉ là nhìn qua khuôn mặt anh tuấn của Đàm Thời Quan, con ngươi màu vàng óng bên trong phản chiếu ra hình bóng nam nhân bộ dạng bây giờ chật vật nhường nào.

Nhưng trong lòng Tiêu Cư Mạo, chút ướt này thì có gì đâu mà chật vật.

"Nguyên Bảo, thế nào?" Lòng bàn tay xoa xoa lên bộ lông ướt sũng của Tiêu Cư Mạo, Đàm Thời Quan lo lắng hỏi.


Tiêu Cư Mạo cúi đầu ghé vào trên đùi hắn, duỗi ra đầu lưỡi phấn nộn liếm liếm tay Đàm Thời Quan, sau đó nhắm mắt lại, tựa đầu trên ngực nam nhân.

Đàm Thời Quan ôm mèo nhỏ, ý cười sâu đậm trong đáy mắt.

Sau khi về phủ, một người một mèo thoải mái ngâm trong bồn nước nóng, mèo bệ hạ đang mải mê hưởng thụ phục vụ xoa bóp lông của Đàm Thời Quan, quản gia liền gõ cửa phòng.

Nghe Đàm Thời Quan cho phép, hắn đẩy cửa bưng một bát canh gừng vào, mặc dù đây không phải mùa đông, nhưng do mắc mưa, hàn khí nhập thể, vẫn là nên uống chút canh gừng cho ấm người.

Một đường sét xẻ ngang chân trời, ngay sau đó, tiếng sấm vang lên tựa hồ muốn đem toàn bộ thiên không lẫn nơi này chấn sập, chấn khiến đáy lòng run rẩy, Tiêu Cư Mạo nhớ tới ngày mẫu phi qua đời cũng là như vậy, khiến cho người ta càng thêm ngạt thở tuyệt vọng.

Đàm Thời Quan cầm chén lên uống một hơi cạn sạch, "Phúc bá nghỉ ngơi sớm đi."
Lưu Phúc liên tục gật đầu, "Vương gia, ngài cũng nên chú ý thân thể, đừng quá lao lực."
Sau khi Lưu Phúc bưng bát rời đi, Đàm Thời Quan lau khô lông mèo bệ hạ, ôm hắn lên trên giường, mình cũng nằm xuống bên cạnh.

Tiêu Cư Mạo uốn người một cái, nhìn qua khuôn mặt gần trong gang tấc của Đàm Thời Quan, nhìn không thèm chớp mắt.

Đàm Thời Quan bỗng nhiên nhướng mày, nghiêng người qua, ánh mắt hai người giao nhau, Tiêu Cư Mạo không biết sao, trong lòng đột nhiên thịch một cái, ngây ngốc sững sờ cũng không tránh đi kịp.

Đàm Thời Quan vươn tay ra ôm mèo tới bên cạnh, ôm vào trong ngực.

Ngoài phòng cuồng phong gào thét, giông tố đan xen, Tiêu Cư Mạo đột nhiên không thấy e sợ bất kì điều gì nữa, dần dần chìm vào mộng đẹp.

Trong mộng, hắn ngồi trên long ỷ, Đàm Thời Quan khoanh tay đứng ở phía dưới, nhìn hắn mỉm cười..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi