NHIẾP CHÍNH VƯƠNG HÍT MÈO MỖI NGÀY



Mưa đến nhanh, đi cũng rất nhanh, một đêm qua đi, mây đen tan biến, ánh nắng chiếu khắp nơi.

Thời điểm Tiêu Cư Mạo tỉnh giấc, phát hiện đã không thấy Đàm Thời Quan đâu.

Hắn hít một hơi sâu duỗi người trên nệm mềm, toàn thân uể oải muốn chết, động một chút cũng lười.

Chóp mũi vờn quanh một mùi hương thanh thanh, cùng với mùi hương trên người Đàm Thời Quan giống hệt nhau.

Nghĩ đến giấc mộng tối qua, mèo Bệ hạ cảm thấy có chút xấu hổ.

Trước kia nếu như có nằm mộng thấy Đàm Thời Quan, đều là bộ dạng người kia khóc ròng, khóc thảm thiết quỳ gối dập đầu cầu xin Tiêu Cư Mạo, nhưng không hiểu sao tối qua lại mơ thấy Đàm Thời Quan lại nhìn hắn cười, lại còn cười lên đẹp như thế, Tiêu Cư Mạo tự dưng thấy có hơi kinh dị.

"Nguyên Bảo tỉnh rồi?" Nam nhân ngược nắng từ bên ngoài phòng đi vào, một thân triều phục hoa văn rồng bay phấp phới, càng thêm nổi bật lên vóc người anh tuấn của đối phương, khí thế ngút trời như người ta vẫn thường hay nói.

Tiêu Cư Mạo nghe thấy tiếng nói nghiêng đầu nhìn sang, chẳng biết tại sao, trong lòng bỗng nhiên lâng lâng vui vẻ.

Đàm Thời Quan dùng nước ấm ngâm vải mềm vào, vắt sạch nước sau đó tới lau mặt cho Tiêu Cư Mạo, thoáng cái mèo bệ hạ liền cảm thấy thần thanh khí sảng, sau đó duỗi móng vuốt ra chìa trước mặt Đàm Thời Quan.

Đàm Thời thấy thế ý cười trên mặt càng đậm, cũng không ngại mệt nhọc, lấy khăn thấm nước tiếp tục lau bốn cái móng nhỏ của mèo nhà mình, sau lại nắm vào trong lòng bàn tay nhéo nhéo đệm thịt mềm mại, mới nói: "Giờ Tỵ hôm nay ta muốn vào cung, ở Nhân An Điện tiếp đãi sứ thần nước Ô Phượng, ngươi hôm nay ở nhà đợi ta, nếu như nhàm chán thì chạy đi tìm Phúc bá chơi có biết không?"
Tiêu Cư Mạo nghe vào lỗ tai trái chạy ra khỏi lỗ tai phải, cuối cùng bao nhiêu lời dặn của nam nhân đều rớt ra ngoài hết.


Hắn đứng dậy giũ lông, từ trên giường nhảy xuống, uyển chuyển đi ra thiện sảnh.

Đàm Thời Quan phân phó cho người bày thức ăn lên, ngay lúc đang đút cho Tiêu Cư Mạo ăn, Lưu Vệ lại là một mặt xoắn xuýt đi đến, nói: "Vương gia, Tiền Lai chết rồi."
Đàm Thời Quan phảng phất giống như đã đoán trước được, chỉ nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, cũng không có lộ cảm xúc gì khác.

Lưu Vệ tiếp tục nói: "Có người truyền ra nói, là do Vương gia giết người diệt khẩu." Dẫu sao, bằng vào thế lực của Nhiếp chính vương, ở trong lao ngục giết một người vẫn dễ như trở bàn tay.

Đàm Thời Quan nhìn qua Tiêu Cư Mạo đang khép mắt lại, nói: "Tiền Lai đương nhiên đáng chết."
Lưu Vệ trong lòng lập tức giật mình, ngay cả Tiêu Cư Mạo đang híp mắt bên cạnh cũng mở mắt ra.

Nghe ý tứ trong lời này, Tiền Lai thật sự là do Đàm Thời Quan phái người đi giết? Nhưng vì sao? Mình đem thóp của mình đưa đến tay kẻ địch à?
"Vương gia, người đây là?"
Đàm Thời Quan khí định thần nhàn, chậm rãi nói: "Bọn hắn muốn cái gì, bổn vương liền cho bọn hắn cái đó, nhưng để xem bọn hắn ăn được thứ bổn vương cho hay không."
"Thế nhưng mà Vương gia, bây giờ thế cục bất lợi cho người, người làm như thế này, há chẳng phải là đúng ý của bọn họ?" Lưu Vệ suy nghĩ trăm bề vẫn không rõ.

Tiêu Cư Mạo nghiêng đầu qua một bên, ý là Trẫm no rồi, sau đó một đôi mắt mèo lẳng lặng nhìn chăm chú lên Đàm Thời Quan.

Hoài nghi của hắn hiện tại đối với Đàm Thời Quan đã tiêu giảm, nhưng Đàm Thời Quan tự đem mình đặt lên trước mũi giáo nguy hiểm như vậy, không thể không nói.

Tiêu Cư Mạo có hơi lo lắng.

"Đừng quên, nước Ô Phượng kia chẳng qua chỉ là một nơi nhỏ bé chật hẹp, đối thủ chân chính của Tiêu quốc chúng ta không ai khác chính là Địch quốc." Đàm Thời Quan lau miệng cho mèo Bệ hạ, "Lưu Vệ, đưa tin đến Lan phủ rồi?"

Lưu Vệ vẫn không biết rõ ý tứ của Đàm Thời Quan, bất quá, buổi sáng Vương gia phân phó chuyện để làm, hắn đúng là đã làm xong: "Thuộc hạ đã cho người đem tin đưa tận tay cho Lan đại nhân."
Đàm Thời Quan gật đầu, "Đi chuẩn bị ngựa."
Lưu Vệ nhận lệnh lui xuống.

Tiêu Cư Mạo trong lòng lại nhấc lên song to gió lớn, hành động của Đàm Thời Quan trong lần này rõ ràng là tìm đường sống trong chỗ chết.

Nam nhân nói không sai, nước Ô Phượng kia đối với Tiêu quốc mà nói, hoàn toàn chính xác không được tính là mối uy hiếp quá lớn, ngược lại là Địch quốc ở phương Bắc, người dân lẫn binh lính nơi đó dũng mãnh thiện chiến, kỵ binh của đám người đó khi nghe tin chưa gì cũng đã sợ mất mật.

Lúc tiên đế còn tại vị, Địch quốc đích thực đã từng có dã tâm muốn xâm chiếm, cũng đã nhiều lần dẫn binh đến cùng với Tiêu quốc đối chọi, mà khi ấy người cầm quân đánh trận đầu với Địch quốc chính là Đàm Thời Quan, song phương thương vong thảm trọng, Đàm Thời Quan ngày đó dường như cũng bị thương nặng, vết sẹo suýt nữa lấy đi mạng của hắn trên ngực kia nhất định là trong lúc đó mà có.

Bây giờ bản thân hắn mê man không tỉnh dậy đã hơn nửa tháng, tin tức có lẽ sớm đã truyền tới chỗ Địch quốc, nếu như hắn là Hoàng đế của Địch quốc, nhất định sẽ nắm chắc thời cơ ngàn vàng khó cầu này, thừa dịp lúc Tiêu quốc đang rối loạn như rắn mất đầu, đánh nó trở tay không kịp.

Huống hồ, Địch quốc bấy lâu nay vẫn chưa đạt được mục đích cho nên chưa hề có ý định từ bỏ.

Nếu như nói, Đàm Thời Quan ngay lúc này bị đoạt quyền, vừa hay Địch quốc dẫn binh đánh tới, binh lính Tiêu quốc chắc chắn sẽ giảm bớt nhuệ khí, không ai chỉ đạo, tình thế nhất định sẽ rất gian nan.

Trần Phong - Uy Viễn Hầu tuy nói chiến lực không tầm thường, nhưng nếu so sánh với Đàm Thời Quan thì vẫn còn xa lắm.

Đến lúc đó, chỉ có duy nhất Đàm Thời Quan mới có thể giải trừ được mối nguy hại này thôi.


Những ý niệm này hiện lên từng tầng từng lớp chồng chất trong đầu Tiêu Cư Mạo, không biết suy nghĩ của hắn có phải là suy nghĩ của Đàm Thời Quan bây giờ hay không.

Ngựa đã chuẩn bị xong, thời gian cũng sắp đến, Đàm Thời Quan sau khi dặn dò Tiêu Cư Mạo xong liền cưỡi ngựa thẳng đến hoàng cung.

Tiêu Cư Mạo kỳ thật cũng muốn đi hoàng cung, nhưng hôm nay cung trong thiết yến tiếp đãi sứ thần, chắc hẳn người gác so với thường ngày càng thêm nghiêm mật, hắn nghĩ lại vẫn là nên từ bỏ.

Chẳng có mục đích gì ở trong Vương phủ đi dạo vài vòng, lúc đi ngang qua thư phòng của Đàm Thời Quan, Tiêu Cư mạo lại nhớ tới cơ quan sau bức họa kia, thế mà ma xui quỷ khiến lại nhảy lên trên bệ cửa sổ muốn đi vào trong lần nữa, kết quả còn chưa kịp nhảy xuống, đã đối mặt với một đôi mắt màu đen cực bự.

Đôi mắt đen kia nhìn thấy hắn, đột nhiên sáng rực lên, hướng về phía hắn sủa, Tiêu Cư Mạo trái tim nhỏ dày xéo một cái, hoảng hồn từ trên bệ cửa sổ nhảy xuống.

Trong thư phòng Đàm Thời Quan này đến cùng cất giấu cái gì? Còn cần con chó hung dữ này ở đây canh gác?
Nghĩ đến trước đó đuôi mèo bị chó gặm suýt nữa thì nói lời tạm biệt, mèo bệ hạ ngẫm ngẫm, thôi bỏ đi.

Đang chuẩn bị rời đi, cửa thư phòng lại đột nhiên mở ra, chó bự từ bên trong chạy ra, há to mồm, le lưỡi chạy đến trước mặt Tiêu Cư Mạo.

Tiêu Cư Mạo bị cái mồm to lớn quá khổ lại đỏ lòm của chó bự dọa sợ ngây người, đang nghĩ làm sao để chuồn cho lẹ, chó bự bất thình lình rướn người tới le lưỡi liếm lên mặt hắn một phát ướt nhẹp.

Lông mèo nháy mắt xù lên, Tiêu Cư Mạo liền nâng chân cào tới, Răng Sói thấy vậy còn cho rằng mèo nhỏ đang muốn cùng mình chơi đùa, thế là há miệng ngoàm một cái táp hết nguyên cái móng vuốt của Tiêu Cư Mạo vào trong mồm, mèo Bệ hạ cả người lạnh toát, hồn cũng sắp rớt ra ngoài lập tức đứng yên bất động.

Con chó ngâu xi này, buông móng vuốt Trẫm ra coi!
Tiêu Cư Mạo meo một tiếng hướng về phía chó bự, ánh mắt hung lệ.

Răng Sói ngửi ngửi được trên người mèo nhỏ khí tức quen thuộc, thế là lại ngoàm sâu hơn chút, ra sức liếm lấy liếm để, đầu lưỡi đỏ lòm nhớp nhúa xẹt qua một bên lông trên người Tiêu Cư Mạo, mèo bệ hạ lập tức cảm thấy cả người đều không khỏe.

Nhe răng táp qua.


Thị vệ nghe được động tĩnh bên này, nhìn thấy cảnh một mèo một chó đang quần nhau, lập tức hồn cũng bị dọa bay mất một nửa.

Nguyên Bảo hiện giờ được Vương gia đặt lên đầu quả tim mà sủng, nếu lỡ như bị thương rồi biết phải làm sao??!
Hắn nhanh chóng chạy tới, đưa tay tách ra một mèo một chó, thấy Tiêu Cư Mạo không bị tổn thương gì mới thở dài một hơi, sau đó nghiêm mặt lại răn dạy Răng Sói: "Ngươi sao có thể ăn hiếp Nguyên Bảo? Nếu như bị Vương gia trông thấy, chỉ sợ là sẽ nhốt ngươi trong lồng ăn năn hối lỗi!"
Răng Sói cụp lỗ tai xuống, ủy khuất quá trời mà, nó chỉ là muốn cùng chơi đùa với mèo nhỏ thôi.

Tiêu Cư Mạo nhìn nước bọt trên móng vuốt một chút, mặt ghét bỏ ở trên đám cỏ chùi chùi, bất quá lại nhìn thấy ánh mắt vô cùng đáng thương của Răng Sói, trong lòng cũng hiểu rõ được con chó bự ngâu xi này rõ ràng không muốn làm bị thương mình, chỉ là tìm mình chơi đùa chút thôi.

Hắn là vua của một nước, làm sao có thể tức giận với một con chó được chứ?
Móng vuốt nhỏ vươn ra vỗ vỗ chân trước của Răng Sói, Răng Sói lập tức tinh thần phấn chấn hẳn lên, còn muốn há miệng liếm mèo nhỏ, liền bị Tiêu Cư Mạo tát một phát quật trở về.

Thị vệ thấy hai con vật vẫn chơi đùa vui vẻ, liền không quan tâm nữa.

Răng sói cùng Tiêu Cư Mạo chơi trong chốc lát, nhiệm vụ canh giữ thư phòng gì gì đó đều quăng lên chín tầng mây, Răng Sói trực tiếp cõng Tiêu Cư Mạo chạy vòng vòng trong phủ.

Hạ nhân trong Vương phủ thấy một mèo một chó chơi đùa vui vẻ hòa thuận như thế, trên mặt liền lộ ra nụ cười.

Tiêu Cư Mạo đi theo Răng Sói khám phá mọi ngõ ngách trong phủ, mãi cho đến khi ánh dương dần ngã về tây, Đàm Thời Quan ước chừng cũng sắp trở về rồi, Tiêu Cư Mạo nghĩ nghĩ liền chỉ huy Răng Sói đi thẳng tới trước của phủ chờ người về.

Thế nhưng một mực chờ mãi đến khi sắc trời tối mịt, bụng đói xẹp lép, Đàm Thời Quan cũng chưa thấy đâu.

Tiêu Cư Mạo rất không vui dự định đi tìm Lưu Phúc, bên ngoài phủ đột nhiên xuất hiện một tốp Cấm Vệ quân, vây quanh toàn bộ Vương phủ, người đi đầu ngồi trên lưng ngựa, ở trên cao nhìn xuống nói: "Nhiếp chính vương có ý đồ mưu phản, Thái hậu có chỉ, trước khi chuyện này được điều tra rõ ràng, tất cả mọi người không ai được vào hoặc ra khỏi Vương phủ!"
Tiêu Cư Mạo trố mắt một giây, ngay sau đó cấp tốc từ trên lưng Răng Sói nhảy xuống, nhanh như như gió hướng cửa sau Vương phủ chạy đi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi