NHỚ EM ĐÃ NHIỀU NĂM NHƯ VẬY

Tạ Thư Dục khởi động xe một lần nữa. Khi anh ta quay đầu lại ở bên đường, cả hai người đàn ông ở trong lẫn ngoài xe nhìn nhau, hai bên đều có thể nhìn thấy sát khí trong mắt đối phương.

Mà Từ Tri Tuế đang đứng ở khu vực điểm mù nên chẳng hay biết gì về mạch nước ngầm đang tuôn trào giữa hai người. Cô nhìn Tạ Thư Dục rời đi, đợi đến khi chiếc xe tiến vào tuyến đường chính thì Từ Tri Tuế mới chầm chậm xoay người đi về phía Kỳ Nhiên.

“Đó là bạn của cậu à?” Giọng nói của Kỳ Nhiên nghe có vẻ không nóng không lạnh.

Bóng đêm quá dày đặc nên Từ Tri Tuế không nhìn rõ mặt anh nhưng cô có thể tưởng tượng được vào giờ phút này, chắc chắn vẻ mặt của Kỳ Nhiên không quá vui vẻ, nói không chừng giữa mi tâm còn có nếp nhăn thật sâu nữa.

Cô vén lại mái tóc dài bị gió thổi rối bời, thản nhiên ừ một tiếng: “Đó là con trai của thầy tôi.”

Kỳ Nhiên hơi nghiêng đầu như đang nhớ lại: “Vậy là trong ngày họp lớp hôm đó, cậu về sớm để ở cùng anh ta hửm?”

“Sao cậu biết?” Từ Tri Tuế lộ vẻ kinh ngạc.

Kỳ Nhiên hít một hơi thật sâu: “Hôm đó khi Tần Di nói chuyện điện thoại với cậu, cậu ấy đang ngồi cạnh tôi.”

Thì ra là vậy. Từ Tri Tuế không nhìn anh nữa mà dời tầm mắt sang chỗ khác, sau đó đi lướt qua người Kỳ Nhiên với khuôn mặt vô cảm rồi tự mình bước vào trong: “Đúng là hôm đó anh ấy có việc tìm tôi nên chúng tôi mới rời đi trước.”

Kỳ Nhiên đuổi theo Từ Tri Tuế rồi đi bên cạnh cô với nhịp chân đồng nhất: “Vậy hôm nay thì sao? Cũng vì có việc nên cậu mới vừa vặn ngồi xe của anh ta để về nhà à? Tôi đã gọi điện thoại cho phòng ban của cậu nhưng đồng nghiệp của cậu nói rằng cậu đã tan làm từ rất sớm rồi.”

Từ Tri Tuế cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ truyền đến từ giữa lông mày. Cô dừng lại rồi bình tĩnh nhìn anh: “Kỳ Nhiên, rốt cuộc cậu muốn nói gì?”

“Cậu không nhận ra à? Tôi ghen rồi.” Kỳ Nhiên cụp mi mắt xuống, biểu cảm mất mát: “Khu chung cư mất điện nên tôi đã đứng đây đợi cậu gần hai tiếng đồng hồ rồi. Tôi chỉ sợ rằng khi trở về, cậu sẽ không thể nhìn thấy đường đi và cảm thấy sợ hãi khi phải ở một mình.”

“...”

Lúc này, Từ Tri Tuế mới chú ý tới việc hôm nay khu chung cư tối tăm vô cùng, chỉ có vài ô cửa sổ lẻ tẻ tỏa ra ánh đèn nhỏ xíu.

Cô nhớ tới buổi trưa hôm nay, công ty quản lý nhà đất đã gửi thông báo cho chủ nhà rằng họ đang tạm thời kiểm tra và tu sửa mạch điện, chẳng biết khi nào mới có điện lại. Thảo nào lúc cô vừa mới trở về, Kỳ Nhiên vẫn luôn quơ quơ ánh đèn từ điện thoại di động của mình, hóa ra là vì nguyên nhân này.

Từ Tri Tuế nhìn anh, chẳng hiểu sao lại cảm thấy mềm lòng, thế là cô thở dài một hơi rồi bất đắc dĩ lên tiếng: “Hôm nay tôi mệt lắm. Nếu có việc gì thì lát nữa chúng ta hẵng nói sau được không? Hơn nữa ở đây gió lớn quá, tôi thực sự rất lạnh.”

Cô vừa nói vừa khép chặt áo khoác lại, bất giác rùng mình một cái.

Sáng nay trời trong nắng ấm, dự báo thời tiết hiển thị nhiệt độ cũng cao hơn mấy ngày trước, vì nghĩ rằng ban ngày bệnh viện sẽ có hệ thống lò sưởi nên Từ Tri Tuế chỉ khoác thêm một chiếc áo khoác cashmere rồi ra ngoài. Nhưng thời tiết ở thủ đô lại thay đổi thất thường, ban ngày hãy còn đẹp trời nhưng vào ban đêm thì gió lại mạnh đến mức có thể thổi bay người ta.

Kỳ Nhiên cau mày nhìn Từ Tri Tuế một thoáng, sau đó cởi áo khoác của mình để choàng lên người cô: “Cần phong độ chứ không cần nhiệt độ.”

Từ Tri Tuế vội vàng xua tay, ra vẻ muốn trả lại áo cho anh: “Không cần, tôi không có ý này đâu…”

“Nếu không muốn bị cảm lạnh thì cậu hãy mặc vào đi.” Kỳ Nhiên vừa đè lên bả vai của Từ Tri Tuế vừa dùng giọng điệu không cho phép từ chối. Anh thắt chặt vạt áo, gần như đang bọc kín toàn bộ cơ thể cô ở bên trong và chỉ để lộ một cái đầu nho nhỏ.

Thấy không thể lay chuyển được anh, Từ Tri Tuế bèn dứt khoát không từ chối một cách vô ích nữa mà chỉ lẳng lặng đáp lại: “Vậy thì vào trong thôi.”

Kỳ Nhiên ừ một tiếng, sau đó bật đèn pin để soi dưới chân cô: “Đường tối, cậu cẩn thận nhé.”

Trong trạm gác ở phía sau, bác bảo vệ đang trực ban đã hóng hớt drama được một lúc lâu rồi. Thấy hai người họ sóng vai nhau đi vào, ông ấy vừa mỉm cười vừa chào hỏi Từ Tri Tuế: “Bác sĩ Từ đã về rồi!”

Từ Tri Tuế gật đầu cười gượng nhưng thực ra cô lại xấu hổ đến mức da đầu tê dại. Nhìn ánh mắt mờ ám của ông bác kia là biết: Chắc chắn ông ấy đã hiểu lầm điều gì đó rồi. Ngộ nhỡ tin tức này lại truyền đến tai Chu Vận thì quả thực cô sẽ hết đường chối cãi.

Vì lo lắng sẽ tiếp tục chạm mặt người quen nên vừa đi qua chốt an ninh, Từ Tri Tuế đã lập tức đội mũ áo khoác lên luôn. Chỉ cần che chắn đủ kín đáo thì sẽ chẳng ai có thể nhận ra cô.

Chỉ cần một cái liếc mắt, Kỳ Nhiên đã nhìn thấu suy nghĩ của cô rồi. Anh khẽ bật cười: “Thẹn thùng hửm?”

“Không đời nào!” Từ Tri Tuế ngẩng đầu rồi lườm anh bằng đôi mắt to tròn – thứ duy nhất đang lộ ra ngoài: “Tôi chỉ không muốn bị những bác gái buôn chuyện thị phi ở giao lộ bắt gặp thôi, nếu không thì chẳng biết ngày mai chuyện này sẽ bị đồn đại thành kiểu gì nữa!”

Kỳ Nhiên chỉ cười chứ không nói gì, sau đó xoa đầu cô.

Trong ngõ hẻm dù có vươn tay cũng không thể trông thấy năm ngón, chỉ có một tia sáng dưới chân đang chiếu sáng để họ bước về phía trước. Hai người sánh vai mà đi, suốt dọc đường chẳng nói năng gì, trên áo khoác toàn là mùi hương của anh, dường như nhịp tim dập dồn của họ cũng rất gần nhau. Thậm chí Từ Tri Tuế còn không dám thở mạnh.

Trên đường, khi bắt gặp mấy nhân viên bảo trì đang cấp tốc sửa chữa mạch điện, Từ Tri Tuế bèn thuận miệng hỏi rằng khi nào sẽ có điện lại. Bọn họ trả lời là sẽ rất nhanh thôi. Quả nhiên, khi họ vừa bước tới tầng dưới của tòa nhà số 18, toàn bộ khu chung cư đột nhiên bừng sáng, tiếng reo hò của hàng xóm trong tòa nhà vang lên.

Từ Tri Tuế nhấc vành mũ lên và đang định nói gì đó thì lại thấy Kỳ Nhiên đột nhiên chuyển ánh đèn trong tay về phía bãi đậu xe ngoài trời, đồng thời anh cũng bước tới đó. Cuối cùng, Kỳ Nhiên dừng lại trước một chiếc xe Bugatti màu xanh đen rồi lấy tay xoa xoa mui xe, vừa cau mày vừa nói: “Lớp sơn lót đã bị trầy xước rồi.”

Trong đầu Từ Tri Tuế lập tức hiện ra khuôn mặt tròn trịa của một con mèo nhỏ mập mạp nào đó cùng với hiện trường gây án của nó, thế là cô ngơ ngác hỏi lại: “Đây... Đây là xe của cậu hả?”

“Ừ.” Kỳ Nhiên cúi đầu kiểm tra thân xe, trả lời với vẻ hết sức rầu rĩ: “Nó vẫn là chiếc xe mà tôi yêu thích nhất.”

Từ Tri Tuế: “...”

Rốt cuộc anh có mấy chiếc xe vậy?

Không, đây không phải là trọng điểm, trọng điểm chính là bây giờ, “hung thủ phạm tội” nào đó vẫn còn đang lăn lộn trên ghế sô pha trong nhà cô. E là cô còn chưa kịp tìm chủ nhân cho con mèo thì nó đã bị Kỳ Nhiên bắt giữ và khởi binh hỏi tội rồi.

Ngộ nhỡ Kỳ Nhiên cho rằng Từ Tri Tuế chính là chủ của con mèo... Từ đó tống tiền cô thì phải làm sao bây giờ?

Tiêu rồi. Đây là xe Bugatti đó! Dù có bán cả cô lẫn căn nhà thì cũng chẳng bồi thường nổi đâu.

Nghĩ đến đây, đỉnh đầu của Từ Tri Tuế chợt run lên, cả người cũng trở nên cảnh giác.

Thấy cô như đang trầm tư, Kỳ Nhiên bèn chỉ vào vết xước trên xe rồi hỏi: “Cậu có biết ai đã làm không?”

Từ Tri Tuế lắc đầu như giã tỏi, thuần thục cởi áo khoác trên người rồi nhét vào lồng ngực anh, không thể không giải thích: “Đương nhiên là tôi không biết rồi. Vậy thì, gì ấy nhỉ... Tôi về nhà trước đây.”

Nhìn bóng lưng nhỏ bé và thon gầy đang bỏ chạy trối chết của cô, Kỳ Nhiên từ từ đứng thẳng dậy, vừa nghiêng người dựa vào thân xe vừa lắc đầu bật cười.



Lúc cô về nhà, Chu Vận đang ngồi trên ghế sô pha và ôm con mèo. Lúc đầu, Hoàng Thái hậu nhất quyết không chịu cho tên nhóc kia vào nhà, thế mà bây giờ, ngày nào bà ấy cũng yêu quý nó đến mức chẳng rời tay, đi đâu cũng ôm nó cả.

Nghe thấy tiếng cửa mở, Quả Cầu Bằng Thịt nhảy xuống từ trên sô pha. Chu Vận vội vàng giấu nhẹm hộp cá trong tay rồi tiếp tục xem tivi như thể không có chuyện gì xảy ra. Nhưng hết thảy vẫn bị ánh mắt sắc bén của Từ Tri Tuế nắm bắt kịp thời.

“Mẹ à, có phải mẹ lại lén cho nó ăn vặt nữa không?”

Bà Chu Vận hùng hồn hỏi vặn: “Ơ kìa, thằng nhỏ kia đã đáng thương đến vậy rồi mà, ăn một chút món ngon thì có sao đâu?”

Từ Tri Tuế chẳng nói nên lời. Đây vẫn là người mẹ mắc chứng nghiện sạch sẽ của cô, đồng thời có tiếng là tuyệt đối sẽ không bao giờ nuôi thú cưng hả?

“Đây đâu phải là chuyện đáng thương hay không đáng thương đâu. Bác sĩ nói rằng cân nặng của nó đã vượt ngưỡng tiêu chuẩn rồi. Nó không thể ăn thêm vì sức khỏe của nó đấy ạ.”

Chu Vận trợn mắt, đứng dậy: “Biết rồi, biết rồi. Lần sau mẹ sẽ không cho nó ăn nữa.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi