NHỚ EM ĐÃ NHIỀU NĂM NHƯ VẬY

Nhìn vẻ mặt của Chu Vận, Từ Tri Tuế lập tức biết rằng bà ấy lại xem những lời nói của cô như gió thoảng bên tai một lần nữa rồi, vậy nên cô đành lắc đầu một cách bất đắc dĩ.

Mặc dù việc nuôi thú cưng có đủ loại rắc rối nhưng cô cũng phải thừa nhận rằng: Kể từ khi Quả Cầu Bằng Thịt đến ngôi nhà này, trạng thái tinh thần của Chu Vận đã tốt hơn rất nhiều. Bà ấy không còn thường xuyên tự mình lẩm bẩm với không khí nữa, số lần giật mình thức giấc vào lúc nửa đêm cũng giảm đi. Có lẽ khi có tên nhóc kia bầu bạn và phân tán sự chú ý của Chu Vận, bệnh tình của bà ấy có thể cải thiện đáng kể.

Nghĩ tới đây, Từ Tri Tuế bèn ôm lấy Quả Cầu Bằng Thịt đã làm nũng bên chân mình một lúc lâu, sau đó vừa chọc vào cái đầu nhỏ tròn trịa của nó vừa hỏi: “Mày đó nha, mày có biết mình đã gặp rắc rối rồi không?”

Tên nhóc kia nhìn Từ Tri Tuế bằng đôi mắt to tròn trông vừa ngây thơ lại vừa vô tội, sau đó dụi đầu vào vai cô.

Từ Tri Tuế thở dài rồi lẳng lặng lấy điện thoại di động ra để kiểm tra tài khoản ngân hàng của mình.

Công nghệ hiện đại phát triển đến vậy, Kỳ Nhiên chỉ cần đến phòng bảo vệ để điều tra máy giám sát thì có thể tìm ra ai là kẻ phá hoại rồi. Chắc là anh không mất nhiều thời gian để tìm tới cô đâu.

Haiz. Cũng chẳng biết số dư trong thẻ ngân hàng của Từ Tri Tuế có đủ để sơn lại chiếc xe yêu thích của anh hay không nữa. Tên nhóc này thật sự đã gây rắc rối cho cô rồi…

***

Sáng sớm hôm sau, bệnh viện có một buổi hội nghị mà toàn thể nhân viên y tế đều phải tham dự. Từ Tri Tuế đã quen tới sớm, nào ngờ cô lại gặp được Tạ Thành Nghiệp - người còn đến sớm hơn mình trong thang máy.

“Em chào thầy.” Từ Tri Tuế sửng sốt một thoáng, sau đó gật đầu chào hỏi ông ấy.

Tạ Thành Nghiệp vừa mỉm cười vừa đứng sang một bên để nhường chỗ cho cô: “Em đã ăn sáng chưa?”

“Dạ, em ăn rồi ạ.” Từ Tri Tuế lộ vẻ ngượng ngùng. Nghĩ tới chuyện đã xảy ra ngày hôm qua với Tạ Thư Dục, cô nhất thời không biết nên đối mặt với thầy mình như thế nào.

Tạ Thành Nghiệp im lặng một lát rồi lên tiếng: “Lúc trở về ngày hôm qua, Thư Dục đã kể chuyện của các em cho thầy và những người khác nghe cả rồi.”

Từ Tri Tuế cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim: “Thật ngại quá, thưa thầy! Em đã phụ lòng quý mến của thầy rồi.”

“Đừng, em tuyệt đối đừng nói như vậy. Thằng bé Thư Dục này... Cũng là do cách mà hai vợ chồng thầy đã giáo dục nó từ khi còn nhỏ có vấn đề. Khi đó, vợ chồng thầy chỉ một mực tập trung vào việc đào tạo năng lực của nó, chuyện gì cũng đòi hỏi nó làm tốt nhất, mong rằng thằng bé sẽ lớn khôn và thành tài nhưng lại bỏ qua nhu cầu tình cảm, dẫn đến việc giờ đây nó đã không còn quan tâm về mặt cảm xúc nữa mà chỉ toàn tâm toàn ý tập trung vào công việc thôi.”

“Trong lòng thầy biết rõ con trai thầy là kiểu người như thế nào. Em cũng không phải là cô gái đầu tiên đưa ra quyết định như vậy đâu. Duyên phận là chuyện không thể cưỡng cầu được nên em cũng đừng mang gánh nặng tâm lý làm gì. Dù hai đứa có thành đôi hay không thì em vẫn luôn là học trò của thầy, cô của em vẫn sẽ yêu mến em như trước đây thôi.”

Nghe ông ấy nói như vậy, trong lòng Từ Tri Tuế càng cảm thấy khó chịu hơn, chóp mũi chua xót, ấp úng đáp lại: “Cảm ơn thầy ạ.”



Khi thời điểm cuối năm đến gần, cô luôn có những bản tổng kết công việc viết mãi không xong cùng với những cuộc họp tổ chức hoài chẳng ngớt.

Thời gian được sắp xếp ca làm trong dịp Tết âm lịch đã được giảm xuống vì có thực tập sinh mới đến, vậy nên năm nay Từ Tri Tuế được nghỉ nhiều hơn trước đây hai ngày. Cuối cùng cô cũng không phải trực ban ngay cả đêm giao thừa giống như năm ngoái nữa rồi.

Tin tức này khiến cô cảm thấy vui vẻ cả về thể chất lẫn tinh thần, hiệu quả công việc cũng tăng lên.

Buổi chiều có ít bệnh nhân. Từ Tri Tuế vội hoàn thành công việc của mình rồi cầm cốc giữ nhiệt đi đến bàn điều dưỡng để nói chuyện phiếm với Phùng Mật.

Họ đang nói tới chuyện buổi tối có muốn cùng nhau đi mua sắm ở trung tâm thương mại hay không thì ánh mắt Từ Tri Tuế chợt nhìn thoáng về phía cầu thang, một người đàn ông đã hơn năm mươi tuổi đang nhìn thẳng vào cô.

Thấy Từ Tri Tuế nhìn qua, người đàn ông do dự một thoáng rồi chầm chậm đi về phía cô.

“Tiểu Tuế, cháu còn nhớ chú không?”

Từ Tri Tuế sửng sốt một chốc, nghiêm túc quan sát người trước mặt. Mặt mũi của ông ấy trông như đã từng quen biết, y hệt đôi mắt đã nhìn cô vào đêm qua. Khi mỉm cười với cô, độ cong nơi khóe miệng cũng giống hệt Kỳ Nhiên.

“Chú Kỳ, chú là ba của Kỳ Nhiên ạ?” Từ Tri Tuế ngạc nhiên thốt lên.

Kỳ Thịnh Viễn híp mắt lại, ý cười càng sâu hơn: “Đúng vậy, đã lâu không gặp.”

“Vâng. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, cháu cũng không gặp lại chú nữa.” Từ Tri Tuế cũng cười, ánh mắt rơi vào hồ sơ bệnh án trong tay ông ấy rồi thử hỏi han: “Chú không được khỏe ạ?”

“Không sao. Chú chỉ tiện đường ghé qua đây để kiểm tra sức khỏe thôi.” Kỳ Thịnh Viễn ngập ngừng: “Cháu có bận không? Có thời gian ngồi xuống nói chuyện một lát không?”

“...”

Ngồi trong gian hàng yên tĩnh và trang nhã, Từ Tri Tuế nhấp một ngụm cà phê rồi lại nhìn thật sâu vào Kỳ Thịnh Viễn.

Năm nay ông ấy đã ngoài năm mươi rồi nhưng vóc dáng và ngoại hình vẫn được giữ gìn rất tốt. Tuy có nếp nhăn ở khóe miệng cùng với đuôi lông mày nhưng đáy mắt lại sáng quắc hơn nhiều, chắc là do đã cưới được một người vợ vừa trẻ trung vừa xinh đẹp nên ông ấy đã cảm thấy cực kỳ hài lòng với cuộc sống hiện giờ rồi. Mỗi cử chỉ giơ tay nhấc chân cũng hiện rõ sự thuần thục và uy nghiêm của một doanh nhân. Khi nhìn vào Kỳ Thịnh Viễn, dường như cô đang nhìn thấy dáng vẻ về già của Kỳ Nhiên trong tương lai.

Kỳ Thịnh Viễn mỉm cười rồi đi thẳng vào vấn đề: “Thực ra vừa rồi chú đã không nói thật với cháu. Lần này chú đến đây không phải để khám sức khoẻ gì cả mà là đặc biệt tới đây tìm cháu.”

Từ Tri Tuế dạ một tiếng rồi chờ đợi câu nói tiếp theo của ông ấy.

“Nói ra cũng thật hổ thẹn, với tư cách là một người làm ba, thế mà chú lại không hề hay biết gì khi con trai mình bị thương và phải nằm viện. Cuối cùng, chú lại biết được tin tức này từ miệng người khác. Thằng bé Kỳ Nhiên này ấy à, tâm tư của nó quá sâu, bất cứ chuyện gì cũng không cho người khác biết.”

Từ Tri Tuế cắn môi chứ không nói gì cả. Cô cúi đầu suy nghĩ về mục đích trong câu nói này của ông ấy, và một cách sai thời điểm, trong đầu cô chợt nghĩ tới bộ phim truyền hình máu chó về gia đình giàu sang quyền thế mà mình đã từng xem. Lỡ như lát nữa Kỳ Thịnh Viễn đột nhiên rút thẻ ngân hàng ra rồi yêu cầu cô rời khỏi con trai ông ấy thì cô có nhận hay không nhỉ…

Suy cho cùng, chẳng có người ba nào lại muốn con trai mình cá cược cả tính mạng vì một người phụ nữ.

Dường như Kỳ Thịnh Viễn đã đoán được cô đang nghĩ gì nên lên tiếng với vẻ ôn hòa: “Đừng sợ, chú không có ý trách cứ cháu đâu. Có một số việc là do thằng bé tự quyết định mà. Chú không có quyền can thiệp và cũng sẽ không can thiệp. Chú tới đây vì chú cảm thấy có một số việc cần phải cho cháu biết.”

Từ Tri Tuế cầm ly nước, đáy lòng thở phào nhẹ nhõm: “Chú cứ nói đi ạ.”

Kỳ Thịnh Viễn nhìn cô với ý cười hiền từ nơi đáy mắt: “Haiz, chỉ mới nháy mắt mà mấy đứa nhỏ bọn cháu đều đã lớn như vậy rồi. Chú cũng đã già rồi. Chú còn nhớ lúc tham gia buổi dạ hội tốt nghiệp của bọn cháu, vào thời điểm đó, cháu vẫn còn tết hai bím tóc. Khi cười rộ lên, khỏi phải nói trông cháu đáng yêu đến nhường nào. Chú bèn nghĩ là, giá như chú có thể có một cô con gái như vậy thì tốt rồi.”

Từ Tri Tuế rủ mi mắt, khẽ cười: “Thật ạ? Cháu cũng không nhớ rõ nữa.”

“Thật chứ. Sau khi tốt nghiệp, thằng bé kia vẫn luôn cất giấu ảnh tốt nghiệp của mình dưới gối, ngày nào cũng ngắm, nếu chú và mẹ nó động vào thì thằng bé sẽ nổi giận với bọn chú. Cách đây không lâu, bức ảnh đó đã bị con mèo của nhà chú làm hỏng mất rồi. Kỳ Nhiên vô cùng tức giận, đến mức nó chạy đến nhà em gái rồi mang con mèo kia đi luôn rồi, bây giờ cũng không biết thằng bé đang nuôi con mèo ở đâu nữa.”

Kỳ Thịnh Viễn mỉm cười, trong mắt hiện lên một tia buồn bã: “Thực ra chú và mẹ nó đã biết tâm tư của thằng bé từ lâu rồi. Mẹ nó là người cởi mở, nói rằng ai mà không có tuổi trẻ cơ chứ? Nhà chú không phản đối cũng không khích lệ, chỉ nghĩ rằng cứ thuận theo sự phát triển tự do của bọn cháu là được. Đôi khi chú thường nghĩ rằng, nếu không xảy ra chuyện đó vào năm lớp 12 thì có lẽ hai cháu đã sớm thành đôi rồi chứ đâu phải giống như bây giờ, cứ giày vò nhau hết lần này tới lần khác. Vào cái đêm Kỳ Nhiên quyết định đi du học ở nước ngoài, hai ba con chú đã nói chuyện điện thoại rất lâu. Chú hỏi thằng bé rằng có cần chú thu xếp cho cháu cùng đi du học hay không, mặc dù lúc đó công ty đang gặp khó khăn nhưng chú vẫn có khả năng cho hai đứa con của mình ra nước ngoài du học mà. Nhưng Kỳ Nhiên lại nói là không cần đâu. Tạm thời chưa bàn tới chuyện cháu có tình nguyện hay không, cháu là một cô gái tốt, đang yên đang lành thì việc gì phải cùng nó đi nước ngoài rồi chịu khổ cơ chứ? Sau đó, chú cũng không biết đã xảy ra chuyện gì mà hai đứa lại cắt đứt liên lạc như vậy. Suốt mấy năm nay, thằng bé vẫn luôn tập trung vào công việc, mặc dù nó để trong lòng chứ không nói ra nhưng chú thực sự hiểu được là: Nó đang nhớ thương cháu. Nhưng bây giờ thấy em gái của thằng bé đều đã lập gia đình rồi, còn nó vẫn chưa có tin tức gì cả. Với tư cách là một người làm ba, chú có thể không lo lắng cho thằng bé ư?”

Từ Tri Tuế cảm thấy cổ họng mình như nghẹn lại, hốc mắt cũng ươn ướt: “Thế nên chú tới đây để hỏi ý tứ của cháu đúng không ạ?”

“Ừ.” Kỳ Thịnh Viễn cong khóe môi: “Tiểu Tuế à, cháu là một đứa trẻ thông minh nên chắc là cháu có thể hiểu được ý tốt cùng với khổ tâm của bậc làm ba làm mẹ như vợ chồng chú. Kỳ Nhiên dành trọn trái tim mình cho cháu. Chú hy vọng cháu cũng sẽ cân nhắc một cách thỏa đáng. Hoặc là chấp nhận thằng bé, hoặc là để nó rời đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi