NHÓC KHÓC NHÈ THẬT THƠM


"Cút đi, khốn nạn, cút ra!" Kha Ngải tuyệt vọng hét lên.

Nhưng hai người kia căn bản không nghe được cậu nói, Alpha trong thời kỳ động dục đều không có lý trí, mà Alpha cấp thấp như bọn họ, càng không có lý trí.

Đúng lúc này, điện thoại di động bị rơi vang lên, Kha Ngải muốn lấy điện thoại di động, nhưng vướng hai tên này, không làm sao lấy được.

Chúng tóm lấy chân của Kha Ngải,điên cuồng xé quần áo cậu, Kha Ngải cố gắng dùng chân đá hai con thú đang phát điên này ra nhưng cậu không còn chút sức lực nào, toàn thân vô cùng yếu ớt.

Điện thoại reo, ngừng, lại reo.

Đôi mắt Kha Ngải đỏ hoe, mồ hôi và nước mắt hòa vào nhau, ngay cả mái tóc dài cũng ướt sũng, rối tung cả lên.

Ngay khi cậu nghĩ rằng mình sẽ liều mạng hai tên điên này, cánh cửa bên ngoài nhà vệ sinh đột nhiên bị đá tung.

Kiều Lâm Triệt giải phóng pheromone ức chế, khiến cho hai tên Alpha kia hai chân bị ép quỳ xuống, la hét mà vùng vẫy trong đau đớn, hai tay ôm lấy đầu.

Những người đi theo anh, cảm nhận được pheromone ức chế mạnh mẽ, dừng lại ngoài cửa, không dám đi vào.

Anh hốt hoảng ôm Kha Ngải vào lòng, không ngừng vỗ về dỗ dành: "Bảo bối nhỏ, không sao đâu, không sao đâu!
"Oa ooooo ~" Kha Ngải còn sót lại một chút ý thức, vừa nhìn thấy là Kiều Lâm Triệt, liền ôm lấy anh khóc nức lên, nước mắt cùng nước mũi đều dính vào áo Kiều Lâm Triệt.


"Xin lỗi em, là tôi tới chậm!" Kiều Lâm Triệt hối hận, tự trách cùng tức giận, nhưng nhiều hơn là đau lòng, một người bình thường được cưng chiều trong lòng bàn tay, đột nhiên gặp phải tình huống như vậy, là ai thì cũng sẽ sụp đổ.

Kha Ngải khóc càng to hơn, vừa rồi cậu thật sự hoảng sợ, thậm chí còn thấy tuyệt vọng, nhưng bây giờ có Kiều Lâm Triệt ở đây, chỉ còn thấy ấm ức tủi thân.

"Không sao rồi! Không sao rồi! Tôi ở đây!"
"Anh Lâm Triệt, em khó chịu quá ~" Kha Ngải dựa vào Kiều Lâm Triệt dụi.

Mùi sữa nồng như vậy, Kiều Lâm Triệt không thể không biết chuyện gì đang xảy ra với Kha Ngải.

"Tôi đánh dấu tạm thời cho em, được không?" Kiều Lâm Triệt hôn lên chóp mũi Kha Ngải.

"Ưm" Kha Ngải chủ động đem tuyến thể đến bên miệng Kiều Lâm Triệt, tuyến lệ lúc này đã nhuốm sắc đỏ ửng, "Lâm Triệt ca ca muốn cắn ~"
Nhìn thấy bộ dạng của Kha Ngải, Kiều Lâm Triệt biết rằng Kha Ngải đã không còn tỉnh táo, không ý thức được bản thân đang làm gì, nhưng anh vẫn không thể không muốn cắn nơi thuần khiết và dâm đãng của Ke Ai.

"Anh ơi ~ khó chịu ~"
Kha Ngải thấy anh lâu vậy vẫn chưa cắn xuống, thân thể rất khó chịu, không khỏi thúc giục.

Kiều Lâm Triệt nội tâm mắng một câu, cắn thẳng vào nơi mà anh thèm muốn đã lâu, răng cắm sâu vào làn da mịn màng mềm mại, chảy ra một ít máu, anh chậm rãi truyền pheromone vào tuyến thể của Kha Ái.

Kha Ngải lúc đầu chỉ thấy âm ỉ đau nhưng sau đó toàn thân như có dòng điện chạy qua, hai chân càng thêm mềm nhũn.

Sau khi hoàn thành việc đánh dấu tạm thời, Kiều Lâm Triệt vòng tay dưới đầu gối, bế Kha Ngải đi dưới sự chứng kiến của mọi người.

Dọc đường đi Kha Ngải đều im lặng, hai tay mềm nhũn ôm lấy cổ Kiều Lâm Triệt, đầu không ngừng dụi dụi vào hõm cổ anh.

Có lẽ vì đánh dấu tạm thời, Kha Ngải cực kỳ ỷ lại vào Kiều Lâm Triệt.

Khi Hà Tân đến, Kiều Lâm Triệt đã bế Kha Ngải đi, hắn vẫn đến chậm một bước.

Đám đông bên ngoài nhà vệ sinh bùng nổ bàn tán chuyện giữa Kiều Lâm Triệt và Kha Ngải.

"Mẹ kiếp, nam thần không phải quá đẹp trai sao?!"
"Được rồi, là đồ ăn của tui, nhưng tui không ăn được, azzzz!"
"Cậu bé được nam thần ôm trong ngực cũng thật ngoan ngoãn a"

"Quan hệ của bọn họ như thế nào? Không phải là bạn trai đi?"
"Ôi mẹ ơi, con đã bị đánh gục huhuhu, vậy mà lại có thật ngoài đời"
Xem ra nhóm người này không biết bên trong xảy ra chuyện gì, cũng may bọn họ không biết, nếu không cũng không biết chuyện này sẽ bị lan truyền ra sao, những kẻ có tâm tư xấu sẽ tung tin đồn theo hướng bất lợi cho Kha Ngải.

Không ai chú ý đến hai kẻ đang nằm vật vã dưới đất trong nhà vệ sinh.

Sơ suất của mọi người đã giúp Hà Tân bớt rắc rối.

Hà Tân đi xuyên qua đám đông vào nhà vệ sinh.

Hai tên này nhìn thấy khuôn mặt của người vừa đến, xấu hổ bò về phía sau, run rẩy không kiểm soát được, mở to mắt, nhìn thấy Hà Tân giống như nhìn thấy quỷ.

"Không, đừng đến đây! Làm ơn! Buông tha cho bọn tôi!"
Hai người bắt đầu van xin trong hoảng loạn.

"Nghĩ tao sẽ tha cho bọn mày sao?" Hà Tân đột nhiên dừng lại, trừng mắt nhìn bọn họ.

"Vâng! Làm ơn, tha cho bọn tôi đi mà!" Hai người lùi lại.

"Vừa rồi cục cưng nhà tao cầu xin bọn mày, tại sao bọn mày không thả cậu ấy đi?" Hà Tân khuôn mặt trở nên có chút vặn vẹo, hai mắt đỏ ngầu.

"Vừa rồi là do đầu óc bị mê muội! bọn tôi là súc sinh!"
Hai người đã lùi đến vách tường, không có đường lui, giống như tình huống của Kha Ngải vừa rồi, chỉ có thể bị làm thịt.

Điểm khác biệt là Kha Ngải gặp được thần may mắn, nhưng bọn họ sẽ không có, chỉ có thể tiếp nhận vận mệnh của mình.


"Chúng mày cũng biết tự nhận là súc sinh cơ à?"
Hà Tận đột nhiên ngồi xổm trước mặt họ, dùng tay vỗ nhẹ vào mặt họ.

"Tao nên trừng phạt lũ súc sinh như thế nào đây?"
Ánh mắt Hà Tân tối sầm lại, tràn đầy hận ý, đột nhiên nở nụ cười: "Mày nói xem! là gãy tay! hay là gãy chân đi?"
Hai tên này nghe vậy càng thêm hoảng hốt, bọn họ biết người trước mặt là kẻ tuyệt đối nói được làm được.

"Lần sau chúng tôi không dám nữa! Thật sự không dám nữa!"
Hai người hoảng sợ quỳ xuống van xin Hà Tân: "Hà Tân baba, không, ông nội, xin hãy tha cho bọn tôi! Làm ơn để bọn tôi đi đi mà!"
"Từ nay về sau bọn tôi chính là cháu trai của cậu, là trâu là ngựa của cậu, xin cậu tha cho bọn tôi!"
- -----------------------------------------
Hehe \(≧▽≦)/
Happy birthday to me, chúc mừng tui tuổi 24 ???? ????????
Hy vọng mọi dự định và ước nguyện đều sẽ đạt được.

Cũng hy vọng mọi người sẽ tiếp tục đồng hành với tui nhó.

(๑˃ᴗ˂)ﻭ.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi