NHƯ Ý TRUYỆN TRỌNG SINH VĂN CHI THANH ANH HOẰNG LỊCH


Nhị Tâm cùng Như Ý đến An Hoa điện thắp hương sau khi trở lại Dực Khôn cung đã là nửa canh giờ sau.

Như Ý vừa vào cửa đã thấy Lý Ngọc đứng ở cửa, hành lễ: "Nương nương, hoàng thượng ở bên trong.

Như Ý mỉm cười gật đầu, kêu hắn đứng dậy, vừa đi vào trong điện đã thấy hoàng thượng ôm Cảnh Ngọc rất vui vẻ, đứa bé này hoạt bát hiếu động, hoàn toàn không nhã nhặn lịch sự như một nữ nhân.

Lúc hoàng thượng không để ý còn cầm ngọc bội bên hông hắn, Như Ý đi tới nghiêm giọng nói: "Cảnh Ngọc!"
"Nàng đừng quát con.

" Hoàng thượng tránh sang một bên, bảo Như Ý ngồi xuống, lấy miếng ngọc bội bên hông đưa cho Cảnh Ngọc: "Nếu nữ nhi muốn vậy cho nữ nhi cầm chơi.

"
Cảnh Ngọc nhận được, vui vẻ đạp chân.


"Cái này là tiên đế ban thưởng cho hoàng thượng, sao có thể để cho Cảnh Ngọc cầm chơi? Nếu làm mất thì sao?" Như Ý biết ngọc bội này rất là trân quý, sợ Cảnh Ngọc làm mất, muốn lấy lại trong tay nữ nhi.

"Không sao, nữ nhi thích sữ cho nữ nhi chơi.

" Hoàng thượng hôn lên mặt Cảnh Ngọc: "Con là bảo bối của hoàng a mã, con muốn gì hoàng a mã cũng cho con.

"
Như Ý nhìn hắn như vậy, quả thực nhìn không thấu, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ngượng ngùng nói: "Quả nhiên có nữ nhi ngạch nương trở nên không quan trọng.

"
Hoàng thượng nhìn bộ dáng này của nàng, âm thầm cười vài tiếng, gọi nhũ mẫu ôm Cảnh Ngọc đi cho bú, ôm eo Như Ý hỏi: "Sao vậy? Không vui?"
"Không có.


"Như Ý thản nhiên trả lời một câu, tiếp tục nói: "Đoan Ngọ hoàng thượng phái người đưa quà mừng đến các cung,, nhưng không đưa đến Dực Khôn cung.

"
"Ai nói không cho? Không phải vừa tặng nữ nhi một cái ngọc bội tốt như vậy sao?"
Như Ý hất tay hắn ra muốn đứng dậy đi ra ngoài, vừa bước được một bước đã bị kéo trở lại, ôm eo nàng, dùng ngón tay vuốt ve mặt Như Ý, hỏi: "Sao, ghen tị?"
"Trong "Nam ca tử từ" có nói, xúc xắc lung linh hòa đậu đỏ, thương nhớ sâu đậm người người biết chăng?"
Như Ý nhớ tới hai ngày trước nhìn thấy Lý Ngọc đến các cung đưa lễ vật, nàng còn có chút thất vọng, nhưng bây giờ nàng mới biết mình khác với những người khác.

Hóa ra những thứ trân bảo quý giá sang trọng không bằng những thứ rẻ tiền tầm thường khiến người ta thích thú.

Rốt cuộc, thâm tình còn tốt hơn so với vô tâm.

Như Ý bình tĩnh lại, ngả người vào trong lòng hoàng thượng nói: "Vật này là tương tư nhất.

".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi