NHƯ Ý TRUYỆN TRỌNG SINH VĂN CHI THANH ANH HOẰNG LỊCH


Buổi tối, sau khi tắm rửa xong, Như Ý mặc một bộ y phục màu vàng nhạt, bên trên thêu hoa sơn chi rất đẹp mắt, mái tóc dài xõa ngang vai, đi vào tẩm điện đã thấy hoàng thượng dựa nghiêng trên giường đợi nàng.
Ngọn nến khẽ lay động theo bóng dáng của nàng, Như Ý đi tới thổi tắt ngọn nến, đi về phía giường.
Nàng mới vừa đi tới bên giường, liền bị một bàn tay to kéo qua, lập tức xoay người đổi vị trí với hắn.

Như Ý biết rõ hắn muốn làm gì, nàng kiên nhẫn chờ hắn cởi cúc y phục, theo tiết tấu hòa nhập một trận mây mưa.
Một lúc sau, hoàng thượng ôm nàng trong lòng, Như Ý gối lên cánh tay hắn, tiếng thở dốc chưa hết dần trầm thấp truyền vào tai hắn, Như Ý cảm nhận được nụ hôn kéo dài, nhắm mắt lại: "Có chuyện gì với sổ ghi chép của Kính Sự Phòng vậy?"
"Nàng nói gì vậy?" Thanh âm hoàng thượng có chút trầm thấp, hắn đang đắm chìm trong tình yêu với nàng, không nghe rõ nàng nói gì.
"Cách đây không lâu thần thiếp xem sổ ghi chép của Kính Sự Phòng, phát hiện không ghi tên người hoàng thượng lật thẻ bài mỗi đêm.

Đúng là đám người Kính Sự Phòng lười biếng, hoàng thượng nên trách phạt.
Hoàng thượng mỉm cười: "Không liên quan đến bọn họ, không lật thẻ bài sao có thể ghi chép."
Như Ý quay đầu lại, nhìn hắn đầy nghi hoặc: "Sao có thể?"
Hoàng thượng ôm eo của nàng: "Là thật.

trong khoảng thời gian đó mỗi ngày trẫm đều nghỉ ngơi ở Dưỡng Tâm điện, không lật thẻ bài, cho nên Kính Sự Phòng cũng không cần ghi chép."
Như Ý không nói lời nào, nhắm mắt lại cảm thấy buồn ngủ.
Hoàng thượng tiếp tục nói: "Nàng đừng nghĩ nhiều.


Lúc đó nàng mang thai Cảnh Ngọc, hoàng ngạch nương nói nếu chuyên sủng một người quá mức dễ khiến người khác ghen ghét, sẽ hãm hại nàng và hài tử.

Trẫm không muốn nàng và hài tử gặp nguy hiểm gì, cho nên chỉ có thể làm như vậy."
Như Ý khép hờ hai mắt hỏi: "Vậy tại sao không lật thẻ bài của người khác?"
"Trẫm không muốn." Hắn nói lời ít ý nhiều, trong giọng nói còn mang theo uy nghiêm không thể xóa nhòa.
Như Ý xoay người rúc vào trong lòng hắn, khẽ nói: "Thần thiếp hiểu rồi."
"Nhưng hiện tại, hài tử của chúng ta rất tốt, chỉ có sủng ái gấp bội, mới có thể bảo vệ nàng và hài tử an toàn."
Trong lòng Như Ý ngọt ngào như rót mật: "Vĩnh Giác và Cảnh Ngọc, một trai một gái, con cái song toàn, phu quân cảm thấy như thế nào?"
Hoàng thượng vuốt ve mặt nàng: "Ta cảm thấy không đủ."
"Như Ý vậy còn chưa đủ sao?" Như Ý bĩu môi, hờn dỗi nói.
"Chưa đủ." Hoàng thượng mỉm cười ôm nàng vào trong lòng, vuốt ve mặt Như Ý hỏi: "Có phải không đủ?"
Như Ý không giấu nổi sự bối rối, cuối cùng gật đầu.

Hoàng thượng vội vàng hôn nàng, Như Ý trùm chăn lên người, một trận triền miên khác lại bắt đầu.
Ngày hôm sau khi Như Ý thức dậy bên cạnh đã không còn ai, Nhị Tâm đi vào hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu.


Như Ý nhìn nhũ mẫu ôm Vĩnh Giác và Cảnh Ngọc gào mới biết mình dậy muộn, dùng bữa sáng xong tổng quản phủ Nội vụ dẫn một tiểu cung nữ vào Dực Khôn cung, Như Ý đi ra ngoài cửa, Tần Lập cung kính hành lễ, Như Ý hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Nô tài tham kiến Nhàn phi nương nương." Tần Lập nịnh nọt đưa tiểu cung nữ tới trước mặt Như Ý, nói tiếp: "Đây là cung nữ mới được điều tới Dực Khôn cung, tên là Dao Linh ạ."
"Không phải thời gian trước Nội Vụ Phủ vừa mới điều thêm người sao? Sao hôm nay không động tĩnh gì lại điều người đến đây?" Như Ý nhìn cung nữ trước mặt, cô ta cúi đầu không lên tiếng.
"Cung nữ này vốn làm việc ở Hoán Y cục, hôm nay dùng một ít bạc muốn điều đến một nơi tốt, nô tài nhìn Dực Khôn cung có tứ a ca và nhị công chúa cần chăm sóc, hiện tại hoàng thượng rất coi trọng Dực Khôn cung, nô tài liền mang cung nữ này đến cho người."
"Bổn cung biết rồi, ngươi lui xuống đi." Như Ý đợi Tần Lập đi, bảo Lăng Chi và Vân Chi dẫn Dao Linh đi tìm hiểu quy tắc trước, nắm tay Nhị Tâm đi vào: "Nhị Tâm, bổn cung có cảm thấy có điều gì đó không ổn, ngươi cảm thấy thế nào?"
"Nô tỳ cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn, tùy tiện đưa tới một cung nữ như thế, trước đó vài ngày Dực Khôn cung đã đủ người hầu hạ, thêm một người không tính là nhiều, thiếu một người cũng không tính là ít."
"Đúng vậy, giống như cố ý."
"Nhưng tần lập nói cô ta muốn tìm một chỗ tốt, chúng ta cứ cân nhắc, nếu đã như vậy không bằng cứ giữ lại trước, chờ xem sao."
Như Ý gật đầu: "Bỏ đi, không nói chuyện này nữa.

Hôm qua bổn cung đến An Hoa điện thắp hương, hôm nay có thể đi dâng hương, ngươi đi cùng bổn cung đi."
"Vâng." Nhị Tâm nói xong, đi lấy vài thứ cần dùng, cùng Như Ý đến An Hoa điện.
Khi ra khỏi An Hoa điện đã gần trưa.

Như Ý thấy một người đang quỳ gối trước cửa, nhìn qua giống bóng dáng của Cao Hi Nguyệt, liền tiến lại gần.
Tiếng bước chân tới gần, Hi Nguyệt nhìn thoáng qua người tới, thản nhiên nói một câu: "Thỉnh an Nhàn quý phi."

"Đã gần đến trưa rồi trời rất nóng, Tuệ phi quỳ gối dưới Tư Môn Hạ làm gì?"
Mạt Tâm cùng Cao Hi Nguyệt quỳ gối ở chỗ này, phe phẩy quạt trong tay tản bớt nóng bức cho cô ta: "Ngày ngày thần thiếp đều quỳ gối ở chỗ này, cầu xin tổ tiên phù hộ, mong nhận được thánh ân có thể kéo dài con nối dõi cho Đại Thanh."
Vòng tay xích kim liên hoa phỉ thúy châu trên tay Cao Hi Nguyệt lấp lánh dưới ánh mặt trời, Như Ý híp mắt cười chỉ vào cánh cửa trên đỉnh đầu: "Cánh cửa này tượng trưng cho con cháu Đại Thanh thịnh vượng.

Nhìn vẻ mặt xám xịt không tình nguyện của muội, tổ tông có thể ban con nối dõi cho muội sao?"
Như Ý thấy Hi Nguyệt ở đây nên mới cố ý nói như vậy, mục đích là muốn làm mất mặt mũi của cô ta.

Hôm nay mượn chuyện con nối dõi, ngược lại trên mặt Cao Hi Nguyệt có chút khó chịu, cười nhạo nói: "Đúng vậy, Nhàn quý phi nương nương nhi nữ song toàn, đây không phải là phúc khí ai cũng có thể có được.

Nhưng làm người mà như pháo hoa, ai không có lúc vinh quang nhất thời chứ? Nhàn quý phi nên giữ tốt phần phúc này, cẩn thận ngày nào đó sẽ mất đi."
Nhị Tâm có thể nghe rõ ý tứ trong lời nói của cô ta.

Cô ta nói lời này không phải để chúc phúc cho Như Ý, mà nói phúc phận của nàng đến nhanh cũng sẽ đi nhanh.
Như Ý cười nói: "Bổn cung không hiểu rõ lời này của Tuệ phi, nhưng ngươi nói bổn cung náo nhiệt nhất thời, hay là nói huệ duệ của hoàng thượng náo nhiệt nhất thời?"
Cao Hi Nguyệt tự biết nếu lời này để hoàng thượng nghe được khó tránh rơi vào tội danh bất kính, liền có chút lo lắng: "Cô đừng ở chỗ này nói huệ duệ của hoàng thượng, a mã của bổn cung ở tiền triều tận tâm tận lực vì hoàng thượng, cho dù hoàng hậu nương nương không được sủng ái, bổn cung không có con nối dõi, Phú Sát thị và Cao gia cũng mạnh hơn Ô Lạp Na Lạp thị của ngươi rất nhiều."
"Tiền triều hậu cung vốn là một, từ trước đến nay hoàng thượng lo chuyện tiền triều hậu cung rõ ràng.

Ngươi nói đến việc này, bổn cung cũng nhắc nhở ngươi, phân vị của bổn cung cao hơn ngươi, lại có quyền quản lý hậu cung, ngươi nói lời này có phải là đang bất kính với bổn cung?"
Cao Hi Nguyệt vô cùng tức giận, vừa muốn mở miệng, đã bị một giọng nói cắt ngang: "Nhàn quý phi nương nương nhi nữ song toàn, phân vị lại ở trên Tuệ phi, lại có quyền quản lý lục cung, lời này của Tuệ phi tỷ tỷ chính là đi quá giới hạn!"
Như Ý liếc nhìn, là Hải Lan đi tới, Hải Lan mặc một bộ y phục màu xanh ngọc, lặng lẽ bước đến mặt nhìn Cao Hi Nguyệt, hành lễ với Như Ý và Cao Hi Nguyệt.

Như Ý bình tĩnh lại, cười nói: "Nếu Tuệ phi một lòng cầu con, vậy quỳ đủ canh giờ mới có thể thể hiện lòng thành kính.

Vậy bổn cung ban cho ngươi quỳ gối hai canh giờ ở đây để tỏ lòng thành kính, nói không chừng tổ tông thấy ngươi thành kính như vậy sẽ sớm ngày sẽ ban con cho ngươi."
Trên trán Cao Hi Nguyệt đã lấm tấm mồ hôi, Mạt Tâm nghe vậy dập đầu nói: "Quý phi nương nương, sức khỏe chủ tử nô tỳ không tốt, hiện giờ đã sắp đến giữa trưa, nếu quỳ hai canh giờ sẽ bị cảm nắng.

Nô tỳ cầu xin Nhàn quý phi nương nương tha cho chủ tử của nô tỳ."
Như Ý nhìn thoáng qua Mạt Tâm đang quỳ trên mặt đất: "Đây là ban thưởng, không phải trừng phạt.

Nếu ngươi trung thành với chủ tử của mình vậy quỳ ở chỗ này cùng chủ tử của ngươi đi."
Như Ý quay đầu nắm lấy tay Hải Lan: "Hải Lan, nếu đã đến trước cửa cung Dực Khôn, vào ngồi chơi một chút đi."
Hải Lan nhìn dáng vẻ của Như Ý, khóe miệng cong lên mỉm cười, đi theo Như Ý trên đường trở về: "Tỷ tỷ, cuối cùng tỷ cũng ra tay rồi."
"Trước kia yên tĩnh không làm gì, cô ta là dao thớt tỷ là thịt cá, hôm nay cũng đến lúc thay đổi một chút.

Quy củ của hậu cung này quả thật cũng nên chính xác một chút."
"Muội nhìn bộ dáng này của tỷ tỷ cảm thấy rất vui mừng.

Tỷ tỷ cần phải trông coi Vĩnh Giác cùng Cảnh Ngọc thật cẩn thận, cần phải đánh cược vì bọn nhỏ một lần, bảo vệ bọn nhỏ bình an."
Như Ý nắm tay Hải Lan bước vào cửa lớn Dực Khôn cung, dịu dàng nói: "Tỷ hiểu, Hải Lan.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi