NHƯ Ý TRUYỆN TRỌNG SINH VĂN CHI THANH ANH HOẰNG LỊCH


Sáng hôm sau khi hoàng thượng tỉnh lại, Thanh Anh vẫn còn đang ngủ say trong lòng hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn dán vào ngực hắn, mái tóc dài đen nhánh buông xuống cánh tay hắn, người nàng mặc một bộ xiêm y màu đỏ nhạt ngược lại có cảm giác cổ xưa.

Hắn đưa tay lên sờ mặt nàng, tử đang ngủ say, cảm nhận được sự vuốt ve của hắn, lông mi rung động vài cái liền mở mắt ra.
"Nàng đến khi nào vậy, lúc đến cũng không gọi trẫm."
"Hoàng thượng ngủ say như vậy, thần thiép gọi người làm gì? Hôm nay hoàng thượng thấy khá hơn chưa?"
"Tốt hơn nhiều rồi, có nàng ở bên cạnh, tất cả đều tốt." Ý cười trên mặt hắn khó giấu, tiến về phía nàng, Thanh Anh thẹn thùng cúi đầu xuống, hắn hôn lên trán nàng.
"Hoàng thượng mau dậy đi, không còn sớm nữa." Thanh Anh đỡ hắn đứng dậy, hoàng thượng vừa quay đầu nhìn thấy một mảnh hỗn độn trên mặt đất.

Bồn tắm đầy nước ở góc tường, giờ phút này nước đã lạnh lẽo, bên cạnh là đống xiêm y của nàng.
"Hôm qua nàng bị sao vậy?" Hoàng thượng khó hiểu quay đầu hỏi nàng.

"Không có gì." Thanh Anh trả lời hắn, kêu Nhị Tâm và Lý Ngọc vào hầu hạ.
"Nhị Tâm, hôm qua chủ tử ngươi đã làm gì?"
Nhị Tâm nhìn ánh mắt của hoàng thượng nhìn về phía bồn tắm, lập tức quỳ xuống nói: "Tối hôm qua chủ tử thấy thân thể hoàng thượng không khỏe, liền phân phó nô tỳ đun nước nóng, chủ tử vì hoàng thượng, tắm rửa làm ấm cơ thể." Nhị Tâm nói xong sợ hoàng thượng trách tội, cúi đầu xuống không dám nhiều lời.

Hoàng thượng quay lại nhìn Thanh Anh đang nghịch tóc, trong lòng ngọt ngào như rót mật, nói một câu: "Không sao, dọn dẹp sạch sẽ những thứ này đi."
"Hoàng thượng, hôm qua nô tài vi phạm ý chỉ của hoàng thượng, tự mình đến Dực Khôn cung mời Nhàn quý nhân tới đây, nếu hoàng thượng muốn trách tội cứ trách tội một mình nô tài là được." Lý Ngọc nói xong, Thanh Anh mới để ý lúc hắn đi vào có chút khó khăn liền tới gần nhìn lại thấy đầu gối Lý Ngọc chảy máu.
"Lý Ngọc, đầu gối ngươi bị làm sao vậy?"
"Đa tạ chủ tử quan tâm,nô tài không sao."
"Là Vương công công, bởi vì hôm qua Lý Ngọc tự mình đi đến Dực Khôn cung mời chủ tử tới, kết quả bị Vương công công phạt quỳ trên mảnh sứ vụn ở ngoài Dưỡng Tâm điện, nô tỳ nhìn cũng cảm thấy khôg đành lòng." Nhị Tâm nhìn Lý Ngọc bị khi dễ có chút không đành lòng.
"Hoàng thượng, Lý Ngọc tự mình đến Dực Khôn cung mời thần thiếp đến mới bị Vương Khâm phạt quỳ, hoàng thượng mau lệnh thái y viện đưa chút thuốc cho hắn bôi vết thương, nếu không thần thiếp sẽ cảm thấy rất có lỗi."
"Được, Vương Khâm, mau vào đây!" Giờ phút này Vương Khâm đang ở ngoài điện, nghe hoàng thượng gọi hắn, sợ hãi đi vào bên trong: "Công việc của ngươi, quả nhiên là càng ngày càng tốt!" Ngữ khí của hoàng thượng trầm thấp, ánh mắt nhìn về phía hắn lại lạnh lẽo như băng.
"Nô tài đáng chết, xin hoàng thượng thứ tội!"
Bởi vì Vương Khâm là lão nhân hầu hạ hoàng thượng ở tiềm để, là tiên đế phân phó Vương Khâm hầu hạ hoàng thượng, nếu không có sai lầm lớn gì, hắn không tiện nặng lời: "Được rồi, ngươi tự mình đến thái y viện lấy thuốc cho Lý Ngọc."
"Vâng, nô tài sẽ đi ngay." Nói xong Vương Khâm nơm nớp lo sợ lui ra.

Giờ phút này Tiến Bảo bưng thuốc đi vào nói một câu: "Hoàng thượng, nên uống thuốc rồi."
"Đưa cho ta." Thanh Anh nhận lấy bát thuốc, lệnh cho Nhị Tâm, Lý Ngọc cùng Tiến Bảo lui ra ngoài.
"Thuốc này rất đắng, trẫm cũng đã khỏi bệnh, cũng không cần phải uống."

"Không được, hoàng thượng nhất định phải uống thuốc đúng giờ mới có lợi cho bệnh tình." Nhìn nàng cầm bát thuốc ngồi đối diện hắn, nàng rất bướng bỉnh, bĩu môi tỏ vẻ không được từ chối.
Dừng lại vài giây nàng lại nói tiếp: "Ngày đó ở Dực Khôn cung hoàng thượng khuyên thần thiếp uống hết, hôm nay đến chỗ hoàng thượng sao lại không làm theo nữa?"
"Được rồi, trẫm uống là được.

Nàng vẫn ghi hận lâu như vậy." Hoàng thượng cầm lấy bát thuốc, nhéo mũi nàng một cái, uống một hơi cạn sạch, hắn nhíu mày chua xót.
"Không phải thần thiếp ghi hận, mà là lo lắng cho long thể của hoàng thượng.

Ngoan ngoãn uống hết, hoàng thượng cũng rất nghe lời." Thanh Anh hài lòng gật đầu, lấy mứt trên bàn cho hắn ăn loại bỏ vị đắng trong miệng.
Hoàng thượng cầm lấy mấy quyển tấu chương còn sót lại trên bàn, cầm bút lông cẩn thận phê duyệt.

Thanh Anh ở một bên mài mực, hai người không nói một câu tán ngẫu.


Đợi đến khi hắn xử lý xong tất cả những thứ này, đã gần đến giữa trưa.
"Từ hôm qua đến giờ hoàng thượng không ăn gì, thần thiếp sai người đi làm chút đồ ăn."
"Được rồi."
Một lát sau, thức ăn đã bày đầy trên bàn, hoàng thượng đỡ Thanh Anh ngồi xuống, gắp thức ăn cho nàng lại hỏi: "Thuốc bổ mấy ngày nay trẫm đưa đến có uống đúng giờ không?"
"Thần thiếp uống rất đầy đủ, một hôm cũng không dám quên."
"Vậy thì tốt."
"Thần thiếp làm rất tốt, công chăm sóc hoàng thượng là nhiều nhất!" Thanh Anh quay đầu nghịch ngợm nhìn hắn một cái, hoàng thượng nhìn nàng, nàng hoảng hốt quay đầu, không ngừng gắp thức ăn cho hắn: "Mau ăn đi."
Vào buổi chiều, Thanh Anh bận rộn cùng A Nhược và Nhị Tâm đến Ngự Hoa Viên hái hoa, lại gọi người cầm bình hoa đến, tự mình bày trong Dưỡng Tâm điện của hoàng thượng, trong lúc nhất thời Dưỡng Tâm điện của hoàng thượng tràn đầy hoa, nhìn rất đẹp mắt.
Đợi đến khi dùng xong bữa tối xong, hoàng thượng lệnh bỏ những thứ này xuống, Thanh Anh đứng dậy hành lễ: "Thần thiếp trở về Dực Khôn cung." Nói xong quay người muốn đi, lại bị hoàng thượng kéo lại ôm vào trong lòng, lúc này hắn đang ngồi ở trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ở trong lòng hắn: "Hoàng thượng muốn làm gì vậy?".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi