NHƯNG CÔ ẤY LÀ NGƯỜI PHỤ NỮ XINH ĐẸP

Giây tiếp theo, đồ ngọt trong tay Diệp Linh Ngân bị nắm lấy, đồ ngọt trước mắt cũng rời xa mà đi.

Hoắc Cẩn Hành nghiêm trang giáo dục: "Trẻ con không thể ăn quá nhiều đồ ngọt."

Diệp Linh Ngân: Đừng cướp đoạt niềm vui của em, cảm ơn!

Kết thúc cả ngày du ngoạn, Diệp Linh Ngân cũng tự mình lĩnh ngộ được Hoắc Cẩn Hành "yêu học tập" đến mức nào.

Trạm thông báo nhắc nhở phụ huynh trông kỹ con trẻ, cô liền bị khoá ở bên cạnh không thể cách quá 1 mét. Phụ huynh bảo cho con ăn ít đồ ăn vặt, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn đường hồ lô, kẹo bông gòn… bay qua trước mắt, có thể nhìn không thể ăn.

Mọi việc cứ xảy ra trong lúc lơ đãng như vậy, có khi Diệp Linh Ngân vẫn chưa để ý, Hoắc Cẩn Hành đã coi chúng trở thành quy tắc nghiêm khắc thực thi trên người cô.

Nội tâm Diệp Linh Ngân đang rít gào.

Làm gì thế!

Hoắc Cẩn Hành chỉ lớn hơn cô tám tuổi mà thôi, già đến mức như ông bố hai mươi tám tuổi đang chăm con gái ba tuổi ấy.

Đương nhiên, Diệp Linh Ngân cũng vì vậy mà có được nhiều cảm giác an toàn hơn.

Hai người giao thoa càng nhiều thì cô càng làm Hoắc Cẩn Hành coi chăm cô là một chuyện, không phải đặt ở trong nhà không quan tâm.

Điều này thể hiện Hoắc Cẩn Hành sẽ không dễ dàng bỏ cô.

Nhưng thế còn chưa đủ, trong lòng Diệp Linh Ngân âm thầm lên kế hoạch chế tạo cơ hội làm quan hệ của mình và Hoắc Cẩn Hành thân hơn nữa.

Bọn họ không có sự ràng buộc của huyết thống, chỉ có thể dựa vào ở chung nhiều để tích lũy cảm tình.

Ông trời dường như nghe thấy tiếng lòng của cô, khi hoàng hôn chế tạo một trận mưa to.

Mấy trò chơi ban đêm ngừng vận động, du khách lục tục rời đi, ô trong cửa hàng gần nhất dường như bị mua sạch, cung không đủ cầu.

Vừa hay Hoắc Cẩn Hành mua được một cây ô, chống đứng ở dưới mái hiên. Bởi vì bọn họ chênh lệch về chiều cao, cho dù Hoắc Cẩn Hành mở ô ra, hạt mưa vẫn sẽ rơi toàn bộ lên người Diệp Linh Ngân, bắn đến bên chân.

Hoắc Cẩn Hành tung một ánh mắt, Diệp Linh Ngân rất nhanh đã đọc hiểu ánh mắt của anh, cười nói: "Không sao đâu anh."

Tiếng nói ngọt mềm của cô bé lẫn vào tiếng mưa rơi tí tách, gương mặt tươi đẹp mỉm cười ánh vào đồng tử đen nhánh, Hoắc Cẩn Hành bỗng nhiên khom lưng một tay bế nhân nhi nho nhỏ lên, bung ô đi vào trong mưa.

Diệp Linh Ngân đột nhiên bay người lên không còn chưa kịp thích ứng, chỉ nghe được bên tài truyền đến âm thanh làm người an tâm: "Ôm chặt."

Hai cánh tay nhỏ vội vàng ôm lấy cổ Hoắc Cẩn Hành, sợ mình ngã xuống.

Sự thật chứng minh, cảm giác an toàn mà Hoắc Cẩn Hành mang đến cho cô là vô cùng tận, mỗi bước đi trong mưa đều ổn định vững chắc.

Trái tim cô bé nhảy đến lợi hại, đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được cảm giác được che chở, mũi đột nhiên chua xót.

Cô cuối cùng cũng có người nhà sao?





Trước kia là người khác chọn cô, lần này cô không do dự mà chọn Hoắc Cẩn Hành.

Cô bé mím môi cúi đầu, thân mình mềm mại dựa vào người anh, lòng tràn đầy ỷ lại.

"Anh trai thật là lợi hại."

Thời khắc hơi thở ấm áp phun bên tai, thân thể Hoắc Cẩn Hành hơi cứng lại.

Anh không nói lời nào, ôm Diệp Linh Ngân đi về phía trước cho đến khi lên xe.

Bởi vì trận mưa to bất thình lình làm hai người trở nên có chút chật vật, chuyện đầu tiên khi về đến nhà chính là thay quần áo tránh bị ốm.

Diệp Linh Ngân thay một bộ áo ngủ màu trắng sữa, mặc quần thụng cùng màu, lá sen được nạm vừa làm điểm xuyết, mái tóc đen như tơ lụa mềm mại xoã ra sau vai giống như một tiểu thiên sứ ngoan ngoãn.

Quần áo của cô không phải tự mua cũng không phải Hoắc Cẩn Hành chọn mà là lúc trước Hoắc Cẩn Hành tuỳ tay chỉ một nhãn hiệu thời trang trẻ em gì đó, mỗi tháng đều sẽ có người đến đây lấy số đo may áo.

Người chuyên nghiệp phối hợp sẽ không làm sai, huống chi cô bé có khuôn mặt xinh đẹp, mặc gì cũng đẹp.

Ngoài cửa sổ xẹt qua một tia chớp, Diệp Linh Ngân che lỗ tai lại, quả nhiên nghe thấy một tiếng sấm đuổi theo ánh chớp chạy về phía đất lớn.

Rất nhiều người đều sợ tiếng sấm đinh tai nhức óc, hành động của Diệp Linh Ngân rất bình thường, ngay lúc cô chuẩn bị về phòng đột nhiên thay đổi phương hướng đi vào trước cửa phòng của Hoắc Cẩn Hành, duỗi tay gõ cửa.

Rất nhanh cửa được người kéo ra từ bên trong, Hoắc Cẩn Hành mới thay quần áo xong, hai chiếc cúc áo ở phía trên còn chưa kịp thắt lại, tóc ướt dầm dề, hiển nhiên vừa mới tắm xong.

“Chuyện gì thế?”

"Anh trai, đêm nay em có thể ở trong phòng anh không?" Cô không quên ý đồ mình đến đây, lúc xin còn run run người một bộ dáng kinh hách: "Bên ngoài có sét đánh, em có chút sợ hãi."

Đáng tiếc đối phương không những không thương hại đau lòng mà còn không hề do dự mà từ chối: "Không thể."

Anh không thích người khác đến gần khu vực riêng tư của mình.

Diệp Linh Ngân cắn cắn môi, lui ra trong ánh mắt lạnh nhạt của Hoắc Cẩn Hành.

Sau đó lại không có động tĩnh.

Trong phòng vang lên âm thanh máy sấy, nhanh chóng làm khô tóc, Hoắc Cẩn Hành quên ngay chút nhạc đệm vừa rồi cho đến khi kéo cửa phòng ra.

Cửa phòng mở ra.

Chỉ thấy một bóng dáng nho nhỏ ngồi ở cạnh cửa, đôi tay ôm đầu gối, cằm đặt giữa hai tay, co thành một đoàn.

“Ngồi xổm ở đây làm gì?”

Chất vấn bất ngờ xảy ra làm cô bé chịu kinh hách nhưng cô biểu hiện rất kiên cường: "Em chỉ cảm thấy cách anh gần một chút sẽ không sợ hãi như vậy nữa."

Sắc mặt Hoắc Cẩn Hành đen tối không rõ, không biết nghe thấy những lời này có cảm nhận gì.

Cô bé thử dò hỏi: "Em chỉ ở chỗ này có được không?"

Cô sợ bị đuổi đi, dùng ngữ khí yếu ớt không ngừng bảo đảm với anh: "Em sẽ không quấy rầy anh."

Một khắc kia trong thân thể Hoắc Cẩn Hành ấp ủ một cỗ khí, rúc ở trong lòng, nghẹn đến mức hoảng.

Từ trên người Diệp Linh Ngân rõ ràng anh cảm nhận được sự ỷ lại và sự tín nhiệm.

Người bình thường nuôi trẻ con trong nhà như thế nào? Lúc con trẻ sợ hãi, phụ huynh nên làm bạn bên cạnh, dỗ dành một chút đúng không?

"Vào đi."

Hoắc Cẩn Hành đột nhiên nói ra.

Anh nói cho mình phá lệ một lần, không nghĩ đến lần mềm lòng này là lúc Diệp Linh Ngân bắt đầu khám phá điểm mấu chốt của anh.

-

Đi chơi ở công viên giải trí một ngày làm Diệp Linh Ngân thoả mãn vô cùng, cô không quên học tập, ngày hôm sau hoàn toàn hồi tâm, ngồi trong thư phòng dụng công.

Hoắc Cẩn Hành có chút ngoài ý muốn, nhắc nhở lần hai: "Kỳ nghỉ có thể không cần học."

"Là tự em muốn học, em cũng muốn trở thành người thông minh như anh." Ý nghĩ của cô bé rõ ràng, mục tiêu phấn đấu kiên định.

"Người như anh…" Anh rũ mắt hừ lạnh lại như tự giễu: "Người như anh có gì tốt."

Người khác nói anh lãnh lệ nghiêm túc, không có nhân tình giống như một người máy chỉ biết học và làm việc, ngoại trừ kiếm lấy tiền tài ích lợi lại không có chỗ đáng để yêu thích.

Diệp Linh Ngân không hiểu ý nghĩ phức tạp trong nội tâm của anh, chỉ cảm thấy người này tốt vô cùng, là người đối tốt với cô nhất từ khi cô có ký ức đến nay.

Khi ở viện phúc lợi, viện trưởng phải chăm sóc rất nhiều đứa trẻ, sự quan tâm và chăm sóc đều bị chia ra nhiều phần.

Mà tuy Hoắc Cẩn Hành lạnh nhạt lại chỉ tốt với cô.

Tựa như hôm nay, là lần đầu tiên cô được người ôm lên cao như vậy từ khi có ký ức.

"Anh vô cùng vô cùng tốt, chỗ nào cũng rất tốt." Diệp Linh Ngân buông bút, rất nghiêm túc đối thoại với anh.

Mặt Hoắc Cẩn Hành không đổi sắc: "Không cần lấy lòng anh, chỉ cần em không làm gì sai, không ai đuổi em đi cả."

Anh biết dưới gương mặt ngoan ngoãn của Diệp Linh Ngân cất chứa lo lắng, không muốn mất đi cuộc sống hiện tại.

Loại tâm tư nhỏ này liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu, anh không cảm thấy có gì không đúng, một đứa trẻ chưa vị thành niên nỗ lực học tập được người khác tán thưởng cùng người trưởng thành bước ra xã hội nỗ lực làm việc thăng chức tăng lương là cùng một đạo lý.

"Em rõ ràng là nói lời thật lòng, anh đừng không tin." Nhìn ra ánh mắt không tin của anh, cô bé đẩy ghế dựa đi đến trước mặt anh, cật lực nhấn mạnh: "Thời gian sẽ chứng minh tất cả."

Diệp Linh Ngân nói được làm được, 3 năm học xong tri thức tiểu học, lớp 6 bắt đầu tiếp xúc tri thức cấp hai, lúc người khác mới học cô đã có thể làm được trọn bộ đề tốt nghiệp cấp hai.

Diệp Linh Ngân mười ba tuổi có thể giúp Hoắc Cẩn Hành phiên dịch văn kiện tiếng Anh.

Hoắc Cẩn Hành từng hỏi cô có muốn nhảy lớp không lại bị Diệp Linh Ngân từ chối.

Nhảy lớp có nghĩa là thời gian học tập của cô sẽ ngắn lại mà cô bây giờ muốn học không chỉ là tri thức trên sách vở, còn có những yêu thích có thể bồi dưỡng thành sở trường.

Cô bắt đầu tiếp xúc âm nhạc và vũ đạo, trở thành hoc sinh ba tốt được hâm mộ trong trường.

Diệp Linh Ngân trưởng thành làm Cố Kinh Diễn đều liên tục lấy làm lạ.

Vốn dĩ tưởng rằng nhặt được một cô bé đáng thương, không nghĩ đến là một viên ngọc sáng bừng.

"Hoắc Cẩn Hành, lúc này cậu tuyệt đối là lời rồi."

Cô nhóc như này ai mà không thích chứ?

Cố Kinh Diễn càng nghĩ càng có lợi: "Sớm biết vậy trước đó đã đưa Tiểu Ngân đến nhà tôi."

Ánh mắt sắc bén bắn đến đây, Cố Kinh Diễn kịp thời im miệng.

Suýt chút nữa thì quên d*c vọng chiếm hữu của tên này cực mạnh, lúc ban đầu coi Diệp Linh Ngân như đồ vật của mình, mấy năm này còn bồi dưỡng được cảm tình, càng khó có thể dứt bỏ.

À không, không biết bắt đầu từ khi nào đến ra ngoài cũng phải thông báo cho cô, sợ cô không tìm được người.

"Đi công tác ba ngày, đến Ninh Thành."

"Ừm, em muốn quà gì?"

Cố Kinh Diễn không nghe rõ âm thanh trong điện thoại đã nghe thấy Hoắc Cẩn Hành trả lời.

"Ra ngoài còn không quên mua quà." Cố Kinh Diễn giơ ngón tay cái lên với anh: "Trách không được Tiểu Ngân thích cậu như vậy."

Ai mà không thích người lúc nào cũng đặt mình ở đầu quả tim để thương nhớ đâu.

Hoắc Cẩn Hành buông điện thoại xuống, nhàn nhạt nói: "Sinh nhật em ấy sắp đến rồi."

"A." Anh nhắc đến như vậy Cố Kinh Diễn mới nhớ ra: "Tiểu Ngân năm nay tròn 15 tuổi rồi."

Thời gian 5 năm cũng đủ cho một người thoát thai hoán cốt.

Từ nhỏ tâm trí của Diệp Linh Ngân đã trưởng thành hơn bạn cùng lứa tuổi, vóc dáng cũng lớn nhanh, năm nay đã 1m68, cô nhóc bẩn vô cùng lúc trước đã trở thành cô gái lớn duyên dáng yêu kiều.

Cùng ngày sinh nhật, Diệp Linh Ngân nhận được không ít quà chỉ là một mình Hoắc Cẩn Hành sẽ tặng mười mấy phần.

Dựa theo cách nói của Cố Kinh Diễn, Hoắc Cẩn Hành là trực nam nhưng anh có tiền, mua những đồ mà con gái thích trong một lần sẽ luôn không sai.

"Anh, em rất thích những món quà đó." Đối mặt với Hoắc Cẩn Hành, Diệp Linh Ngân vĩnh viễn là vua cổ vũ.

Cố Kinh Diễn chua lòm: "Tiểu Ngân, anh cũng tặng quà cho em, sao em còn đối đãi khác nhau chứ.

Cô chớp chớp mắt: "Anh Kinh Diễn, thắng bởi số lượng."

Cố Kinh Diễn lập tức trợn trắng mắt. Thật đúng là có thể nói lung tung, cho dù Hoắc Cẩn Hành đưa không khí, chỉ sợ cô sẽ tạo ra lời nói khác.

Không khí hoà thuận vui vẻ cho đến khi Hoắc Cẩn Hành nhận được một cuộc điện thoại, sắc mặt lại chìm xuống.

Hoắc Cẩn Hành cầm điện thoại đi ra, Diệp Linh Ngân đuổi theo bóng dáng anh tò mò hỏi: "Anh ấy làm sao vậy?"

Cố Kinh Diễn nhún vai: "Tên anh trai xui xẻo của cậu ấy sắp về rồi."

"Hoắc Trầm Dục? Người bị bệnh đấy á?"

“Em biết à.”

Diệp Linh Ngân lắc đầu.

Cô biết Hoắc Cẩn Hành có một người anh trai tên là Hoắc Trầm Dục, khi vừa đến nhà họ Hoắc đã gặp một hai lần, sau đó anh ta được đưa ra nước ngoài tiếp nhận trị liệu, ba năm gần đây chưa từng lộ mặt. Ngoại trừ cái tên, cô không có ấn tượng gì với Hoắc Trầm Dục.

"Tên anh trai xui xẻo kia của cậu ấy, thân thể không tốt làm đầu óc cũng không tốt, trước kia hay nhắm vào Hoắc Cẩn Hành." Mỗi lần Hoắc Trầm Dục âm dương quái khí châm chọc mỉa mai, người nhà họ Hoắc bất công, Hoắc Cẩn Hành chỉ coi như không nghe thấy.

"Nghe nói anh ta không trị liệu tốt ở nước ngoài, lần này quay về nói không chừng là làm chuyện gì." Cố Kinh Diễn cố ý thở dài: "Anh em ăn nói vụng về không biết nói chuyện, chỉ có thể chịu ức hiếp thôi."

Diệp Linh Ngân trừng anh một cái: "Anh em mới không ngu ngốc."

Cố Kinh Diễn vui vẻ: "Ai nha, năm nay có Tiểu Ngân ở đây, Hoắc Cẩn Hành chắc sẽ không bị mắng đến mức thảm như vậy."

Cô nhóc này từ nhỏ đã nhanh mồm dẻo miệng lại không chấp nhận được người khác nói bậy nửa lời về Hoắc Cẩn Hành, nếu Hoắc Trầm Dục lại nói mát như trước đây sợ là sẽ bị tức chết.

Diệp Linh Ngân chưa từng gặp trường hợp này, chỉ là nghĩ thôi đã sinh lửa giận: "Có em ở đây nhất định sẽ không để người khác thương tổn anh Cẩn Hành đâu."

Lời nói gây tổn thương cũng không được!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi