Edit+beta: Nguyệt Nguyệt
Trước khi về nhà họ Hoắc, Diệp Linh Ngân đã làm tốt việc chuẩn bị mười phần.
Trải qua 5 năm sống chung, sự dung túng của Hoắc Cẩn Hành đối với cô càng ngày càng tăng, cô thậm chí còn dần hiểu ra nguyên nhân Hoắc Cẩn Hành lúc đầu đưa cô về nhà.
Bây giờ cơ bản có thể xác định, Hoắc Cẩn Hành thực sự muốn cô làm không phải là "nghe lời" mà là trong bất cứ tình huống nào cũng đều coi anh là lựa chọn đầu tiên, không hề do dự mà đứng bên cạnh anh.
Những lời này tự nhiên Hoắc Cẩn Hành sẽ không nói, là Diệp Linh Ngân tự mình ngộ ra.
Mà mấy năm nay dựa vào sự thông minh tài trí của cô thăm dò được quan hệ của Hoắc Cẩn Hành và người nhà họ Hoắc, lão thái thái ngoan cố cùng Hoắc phu nhân một lòng muốn sửa quan hệ mẹ con với con út, quan hệ của Hoắc Cẩn Hành với hai người này không tính là thân cận.
Bản thân Diệp Linh Ngân không có gia đình viên mãn cũng không hiểu tình thân của nhà họ Hoắc rách thành mảnh nhỏ, chỉ biết được khi Hoắc Cẩn Hành còn bé do phụ huynh bất công nên chịu không ít tội.
Chờ đến ngày chân chính nhìn thấy Hoắc Trầm Dục, Diệp Linh Ngân lấy lại toàn bộ tinh thần.
Bởi vì thân phận và những gì mình đã gặp phải, cô ngẫu nhiên cũng sẽ nghe thấy một vài lời nói khó nghe. Có một số việc mình không thèm để ý thì sẽ không để trong lòng, nhưng chuyện về Hoắc Cẩn Hành không thể qua loa một chút nào.
Hoắc Cẩn Hành đưa cô từ địa ngục trần gian kia về nhà, hưởng thụ cuộc sống hưởng thụ như công chúa, bây giờ trong sinh mệnh của cô Hoắc Cẩn Hành là sự tồn tại quan trọng nhất.
Ai muốn thương tổn anh cũng không được, chỉ nghĩ lại cô đều không nhịn được mà mắng Hoắc Trầm Dục mấy lần ở trong lòng.
Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đến, Hoắc Trầm Dục di chuyển xe lăn xuất hiện ở trước mặt cô.
Chỉ nhìn một cách đơn thuần thì bề ngoài cũng là một dung nhân tuấn tú, giữa mày thậm chí có vài phần tương tự với Hoắc Cẩn Hành, dù sao cũng là anh em ruột cùng cha cùng mẹ.
Chẳng qua có câu nói là mặt sinh từ tâm, một khi tiếp xúc đến ánh mắt hung ác nham hiểm của Hoắc Trầm Dục là có thể dễ dàng nhìn thấy dã tâm anh ta giấu trong xương cốt, làm người cảm thấy vô cùng đáng sợ.
Thời khắc tầm mắt của hai người va chạm vào nhau, Hoắc Trầm Dục quả nhiên bắt đầu tìm mắng: "Em trai tốt của tôi thật đúng là nhàn nhã, nuôi một đứa con gái lớn như vậy ở bên cạnh cũng không biết là cất giấu tâm tư xấu xa gì."
Lúc Diệp Linh Ngân vừa mới mang về nhà họ Hoắc, trong lòng đầy đầu anh ta đều nghĩ đến trị bệnh của mình như thế nào, không rảnh bận tâm chuyện Hoắc Cẩn Hành làm. Sau đó lại ra nước ngoài trị liệu, thuộc hạ báo cáo tình hình của Hoắc Cẩn Hành gần đây mới biết em trai tốt của anh ta lại mang ăn mày về nhà mang theo bên người.
Không nghĩ đến 5 năm ngắn ngủi, con nhóc gầy yếu không chớp mắt trước kia đã trổ mã thành đại mỹ nhân, Hoắc Cẩn Hành thật đúng là có phúc khí.
"Hoắc Trầm Dục tiên sinh, nghe nói khi còn bé anh rất thông tuệ, sau đó bị thương thân thể, không nghĩ đến vậy mà còn tổn thương chỉ số thông minh à?" Diệp Linh Ngân nhíu mày thở dài liên tục, một bộ dáng tiếc hận: "Chỉ kém tám tuổi cũng có thể nói thành quan hệ cha con, thật là làm khó anh."
Ngữ khí âm dương quái khí này là đang châm chọc ai?
Hoắc Trầm Dục đã từng rất thông tuệ cùng việc bây giờ chật vật không thể nghi ngờ là chuyện Hoắc Trầm Dục không muốn nhắc đến nhất, nhưng Diệp Linh Ngân lại cố tình nói ra ngoài để so sánh, còn nói chỉ số thông minh của anh ta có vấn đề.
Trong lòng tựa như bị cắm một đao, đôi tay Hoắc Trầm Dục nắm vững xe lăn: "Hoắc Cẩn Hành bảo cô làm như vậy có phải hay không?"
Diệp Linh Ngân trừng mắt liếc nhìn một cái nhanh chóng chối bỏ: "Anh đừng nói bừa, anh tôi làm việc quang minh chính đại, không chịu nổi anh hắt nước bẩn như vậy."
"Nhà họ Hoắc tao há có thể để cho con nhóc thúi như mày giương oai!" Một con nhóc được nhặt ở bên ngoài cũng dám bày sắc mặt cho anh ta, vô pháp vô thiên trước mặt anh ta, Hoắc Trầm Dục tức giận đến mức sắp đứng lên từ trên xe lăn.
Diệp Linh Ngân không sợ anh ta phô trương thanh thế, vỗ vỗ tay nói: "Thật ngại quá, chuyện này thật sự không đến lượt anh làm chủ."
Hoắc Trầm Dục khinh thường châm chọc: "Thượng bất chính hạ tắc loạn, Hoắc Cẩn Hành có thể nuôi ra một đồ vật như mày cũng không kỳ quái."
Người này cố ý gây sự còn câu nào cũng không rời Hoắc Cẩn Hành, làm Diệp Linh Ngân tức đến nắm chặt tay.
Đánh người tàn tật nói ra rất khó nghe, Diệp Linh Ngân nhẫn nhịn, hít sâu một hơi, đột nhiên khoa trương "ai nha" một tiếng: "Anh làm sao vậy? Tay chân lại không nghe sai sử? Muốn tôi giúp anh gọi 120 không?"
Tiếng nói của Diệp Linh Ngân lập tức dẫn hai tên người hầu đến, mấy đôi mắt đồng thời nhìn Hoắc Trầm Dục chằm chằm, người đàn ông dừng lại khó coi đến cực điểm: "Mày nói hươu nói vượn cái gì!"
"Thật ngại quá, vừa nãy tôi thấy thân thể Hoắc Trầm Dục tiên sinh run rẩy, bộ dáng rất khó chịu, hay là mấy người dẫn anh ấy đến bệnh viện kiểm tra một chút xem?" Nói xong lại vô cùng quan tâm nhìn người ngồi trên xe lăn: "Aizz, Tết nhất, bảo trọng nhé."
Người hầu đều vây quanh đi qua. Hoắc Trầm Dục phản bác bọn họ cũng không tin.
Dù sao Hoắc Trầm Dục cũng có tiền án, luôn không chịu thừa nhận mình có vấn đề, mỗi lần đều dày vò người trong nhà. Dần dà mọi người đều biết, mặc anh ta phủ nhận như thế nào, gọi điện thoại tìm phu nhân, tự nhiên sẽ sắp xếp bác sĩ đến nhà hoặc là trực tiếp đưa người đến bệnh viện.
Người bịa đặt ra vở kịch - Diệp Linh Ngân đứng ở bên cạnh, tôi tay rũ xuống trước người nhẹ nhàng vỗ tay.
"Chơi rất vui vẻ sao?"
Bên tai đột nhiên có một âm thanh bay đến, cả người Diệp Linh Ngân run lên, khi xoay người tươi cười cứng ở trên mặt: "Anh…"
Hoắc Cẩn Hành giơ tay sờ sờ đầu cô, không chỉ trích mà chỉ nói: "Không cần như vậy vì anh." Những lời nói khó nghe đó sớm đã mài ra cái kén trong lỗ tai của anh, tự động che chắn.
Đôi tay Diệp Linh Ngân chống nạnh, đôi mắt trừng anh, không hài lòng với phản ứng của anh.
"Có bệnh phải trị, Hoắc Trầm Dục luôn nói mê sảng, lâu dài sẽ không tốt cho đầu óc." Cô rất bênh vực người mình, không nghe nổi người khác nói bậy về Hoắc Cẩn Hành, một chữ cũng không được.
Thấy cô gái nhỏ trừng mắt dẩu miệng, Hoắc Cẩn Hành duỗi tay bóp chặt mặt cô, nhéo hai cái, mềm mịn.
Anh nhẹ nhàng cười: "Ngân Ngân của chúng ta không phí công nuôi dưỡng."
Không lâu sau, Hoắc Cẩn Hành đã hối hận vì nói ra những lời này.
-
Hoắc thị dưới sự dẫn dắt của Hoắc Cẩn Hành nâng cao một bước, không ít người đến cửa bái phỏng, mượn cơ hội kết giao.
Hoắc Trầm Dục tối tăm trơ mắt nhìn em trai ruột của mình ngồi trên vị trí vốn thuộc về chính mình, nghe thấy mọi người tán thưởng có thêm với Hoắc Cẩn Hành, cuối cùng không nhớ nổi nhà họ Hoắc đã từng có một người thiếu niên thiên tài tên Hoắc Trầm Dục.
Ngay cả người mẹ thân nhất đối mặt với anh ta, trong mắt cũng là buồn bã: "Trầm Dục, mẹ biết trong lòng con không dễ chịu nhưng nó là em trai ruột của con, người một nhà chúng ta vốn nên hỗ trợ lẫn nhau."
Trong lòng con trai cả không cân bằng, giữa hai anh em luôn tồn tại mâu thuẫn, ý định hoà giải của Hoắc phu nhân không thành công.
Đối với Hoắc thị mà nói, một vị thiếu niên thiên tài ngã xuống đáng tiếc hận nhưng Hoắc Cẩn Hành quật khởi làm bọn họ cảm thấy vui vẻ.
Năm đó Hoắc Trầm Dục đi theo cha làm việc thật sự hiển lộ thông minh tài trí nhưng kỳ tài sau đó Hoắc Cẩn Hành hiển nhiên càng phù hợp với người lãnh đạo trong cảm nhận của bọn họ, người trẻ tuổi hai mươi mấy tuổi quyết đoán, trong sự tàn nhẫn không thiếu thành tin, làm phía hợp tác vô cùng tin phục.
Hoắc Cẩn Hành còn đang trưởng thành, bệnh của Hoắc Trầm Dục lại được phán không thể trị tận gốc, sau này đều phải dựa vào xe lăn thay thế hành động.
Anh ta là kẻ bị từ bỏ, sau này sẽ không có ai vì anh ta mà cảm thấy kiêu ngạo tự hào.
Dựa vào cái gì, em trai anh ta phong quang vô hạn, anh ta lại bị vô tình dẫm vào trong bùn!
Ông trời đối đãi bất công với anh ta như vậy, anh ta chỉ có thể dựa vào chính mình…
Bữa tịch đoàn viên Tất Niên vô cùng náo nhiệt.
Không ai chú ý đến, Hoắc Trầm Dục im lặng ngồi trên xe lăn từ chân móc ra một khẩu súng, lặng lẽ nhắm chuẩn về phía Hoắc Cẩn Hành.
"A…" Diệp Linh Ngân ngồi trên ghế, che miệng ngáp.
Nhà họ Hoắc náo nhiệt không có quan hệ gì với cô, cô chủ yếu là đi cùng Hoắc Cẩn Hành đến.