NỊCH SỦNG: CHÍ TÔN CUỒNG PHI

Editor Luna Huang

** tiên phát chế nhân **

Xe ngựa chạy đến tây môn của đế đô, hướng tây giao chạy, Ôn Nhan cầm thật chặt hai tay, bởi vì khẩn trương, bàn tay của nàng xuất ra mồ hôi.

Ôn Nhu xốc màn xe lên nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy đường này cũng không phải đường nhỏ đến Tây Vân tự, mà cỏ dại mộc um tù, hôm qua nàng đã đến Tây Vân tự, làm sao nhanh như vậy liền quên đường rồi, quả nhiên Triệu Yên Nhi là muốn ở chỗ này hạ thủ.

" Vương Tam, đây là đường đến Tây Vân tự sao?" Ôn Nhu nhìn đường càng lúc càng yên lặng, lạnh lùng hỏi.

Vương Tam không có trả lời, chỉ như trước lái xe, hắn là thủ hạ trung thành của Triệu Yên Nhi, Triệu Yên Nhi phân phó, hắn tất sẽ hoàn thành, Triệu Yên Nhi lệnh cho hắn đưa Ôn Nhu hai người đưa đến tây giao, hắn tất nhiên sẽ đưa đến.

"Ngừng xe." Vương Tam không có trả lời, mâu tử của Ôn Nhu nổi lên một trận hàn ý.

" Hồi Bạch vương phi, Tây Vân tự còn chưa tới, không thể ngừng xe." Vương Tam một bên đáp lời, một bên quất ngựa, ngựa bị đau chạy nhanh hơn, xe ngựa bởi vậy mà xóc nảy càng lợi hại, lòng của Ôn Nhan càng sợ đến lợi hại.

" Ta nói lại lần nữa, ngừng xe." Không nên rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, nhẫn nại của nàng có hạn.

" Bạch vương phi vẫn là ngồi xuống cho tốt, đến Tây Vân tự nô tài sẽ nói với ngươi! Cũng sắp tới!" Vương như trước quất mã tiên lên lưng ngựa.

Không muốn chết, liền ngừng xe." Mâu tử của Ôn Nhu lãnh đến cực điểm, đang nói chuyện, mang một chủy thủy màu đồng đến yết hầu của Vương Tam.

Vương Tam sợ đến hít một hơi khí lạnh, ghìm ngựa, muốn nhân cơ hội này ném Ôn Nhu ra, ai biết Ôn Nhu không nhúc nhích chút nào, chủy thủ vẫn để bên cổ hắn, đó là đến Ôn Nhan không có chút võ công nào cũng còn ngây ngô ở trong xe ngựa, chỉ là cầm lấy song vì cố sức mà ngón tay trắng bệch.

"Muốn ngã chết chúng ta sao?" Ôn Nhu đem chủy thủ càng để gần yết hầu của Vương Tam hơn một phần, Vương Tam có thể cảm thự được sự bén nhọn lạnh như băng của chủy thủ, ngay cả trong ngày thường hắn ỷ vào Triệu Yên Nhi ở phía sau mà phách lối, dù sao cũng chưa hề không hề động vũ khí giết người, hôm nay liền như vậy một chủy thủ đặt ngay cổ họng của hắn, làm sao không để hắn sợ cho được.

Vương Tam bị dọa đến nỗi suýt ngã nhào xuống đất, lại bị Ôn Nhu ngăn lại, lạnh lùng nói: "Không nên cử động, không muốn chết thì đừng động."

" Nô tài không động, không động, cầu Bạch vương phi lấy chủy thủy ra." Ôn Nhu nói không động, Vương Tam cũng không dám động, chỉ nơm nớp run rẩy ngồi ở chỗ đánh xe.

"Xuống." Ôn Nhu dùng chủy thủ khống chế được Vương Tam, để xuống xe ngựa, sau đó ý bảo Ôn Nhan cũng xuống.

" Nói, Triệu di nương cho ngươi đem chúng ta đưa đến nơi nào?"

" Tây Vân tự a, phu nhân bảo ta đưa Bạch vương phi cùng tam cô nương đến Tây Vân tự." Chết đến nơi, Vương Tam vẫn là nói dối.

" Ta hỏi ngươi một lần nữa, Triệu di nương bảo ngươi đưa chúng ta đến nơi nào?" Không nghĩ tới Triệu Yên Nhi còn có chính là thủ hạ trung thành như vậy.

" Tây Vân tự!" Vương Tam một mực chắc chắn, mồ hôi lạnh trên trán cũng đã chảy ròng ròng.

" Không nghĩ tới Triệu di nương còn một thủ hạ trung thành như người vậy, chết đến nơi mà vẫn hộ chủ." Ôn Nhu lạnh giọng cười, dùng chủy thủ nhẹ nhàng vuốt ve trên mặt của Vương Tam, hắn sợ đến cả người đểu đứng thẳng, "Bất quá ngươi có biết hay không còn có một loại chết, chính là dùng chủy thủy cắt từng mảnh tửng mảnh trên da thịt của người sống, tư vị kia, thật là làm cho người thống khổ."

Ôn Nhu cố ý đem lời nói thả chậm, nàng có thể cảm giác được Vương Tam sợ hãi toàn thân, nàng vẫn ở chỗ cũ cười nói: "Nếu là thủ pháp tốt, có thể cắt được đến ba ngày ba đêm, nếu là thủ pháp không tốt, giống ta như vậy, một dao cắt lệch cũng không chừng, thế nào, ngươi có muốn thử một chút hay không?"

Lời của Ôn Nhu còn chưa nói hết, Vương Tam đã mềm nhuyễn ngã trên đất, trong mùa đông đại hàn, lưng hắn toát ra mồ hôi lạnh ướt đẫm miên bào, Ôn Nhu cũng ngồi xổm người xuống, đem chủy thủ chỉ vào tim của hắn, nói: "Bắt đầu từ nơi này, thế nào?"

Nói, Ôn Nhu liền dùng rạch ra miên bào trước ngực của Vương Tan, Vương Tam lập tức ngã nhào xuống đất, dập đầu cầu xin tha thứ.

" Vương phi tha mạng! Vương phi tha mạng! Ta nói! Ta đều nói!" Hắn vốn tưởng rằng phu nhân là nữ nhân vô cùng tàn nhẫn nhất trên đời này, không nghĩ tới còn có nữ nhân so với phu nhân còn ngoan độc hơn không biết bao nhiêu lần! Hơn nữa lúc đang giữ tính mệnh của một người, quả thực giống như là cầm một kiện đồ chơi một dạng, một tia tình cảm cũng không có!

Một bên Ôn Nhan, từ lâu nghe sợ nổi da gà, nghĩ thầm may là lựa chọn đúng người, là cùng Ôn Nhu vi địch, không biết là sẽ có cái chết xấu xí thế nào!

"Nói?" Ôn Nhu đứng lên, cư cao lâm hạ nhìn Vương Tam trên đất, gương mặt trong sạch, âm thanh cũng lạnh lùng không có một tia phập phồng, "Không nên ở trước mặt ta làm ra vẻ, dám vừa phân tâm, ta cho người so với chết oan còn thống khổ hơn."

"Nô tài biết, nô tài biết." Vương Tam sợ đến ngay cả lời cũng nói không rõ.

"Nói đi." Cũng chỉ có là đồ sợ chết, loại đe dọa này mới hữu hiệu.

" Phu nhân muốn nô tài đưa Bạch vương phi cùng tam cô nương đến rừng già tây giao..." Vương nơm nớp lo sợ nói rằng.

" Sau đó?"

" Giao cho..." Vương Tam nuốt nước miếng một cái, can đảm nói tiếp, "Giao cho kẻ buôn người, để bọn họ. để, để bọn họ giết người diệt khẩu..." Vương Tam đâu còn dám nói trước khi giết người diệt khẩu, sẽ là lăng nhục một phen...

Vương Tam vẫn khom người cúi đầu nói, nào dám nhìn mắt Ôn Nhu, vốn cho là hắn nói ra nói như vậy Ôn Nhu kinh ngạc không thôi, ai biết Ôn Nhu một chút phản ứng cũng không có, chỉ như trước lạnh giọng hỏi: "Vậy mạng của ngươi làm sao đây?"

" Phu nhân cùng nô tài nói, nàng đã cùng đầu lĩnh kẻ cắp nói xong rồi, lúc nô tài đem đưa đến, để lại nô tài rời khỏi."

" Triệu di nương cho bao nhiêu ngân lượng?" Nàng không tin không có ngân lượng người này sẽ cam tâm tình nguyện vì Triệu Yên Nhi bán mạng.

" Mười hai..."

"Mười hai lượng bạc liền mua mạng của hai người, trong mắt ngươi mạng của hai người chúng ta, chỉ có bấy nhiêu thôi?" Mười hai lượng bạc lấy hai cái mạng, thực sự là chuyện cười trong thiên hạ, "Ta cho ngươi ba mươi lượng bạc, vẫn như cũ đem xe ngựa lái đến đó, thế nào?"

" Cái này..." Vương Tam ấp úng, muốn, là sợ Ôn Nhu.

" Thế nào sợ ta nuốt lời?"

" Không, không dám..."

" Ngày mai ngươi có thể tự đến Bạch vương phủ tìm ta lấy bạc, đại môn Bạch vương phủ mở rộng, ngươi không cần sợ ta nuốt lời."

" Thế nhưng...trong xe ngựa này người không, điều này làm sao để nô tài đem người đưa đi..." Đưa một chiếc xe ngựa rỗng, k hắn làm sao không sợ kẻ cắp kia không thấy được nữa nhân sẽ làm thịt hắn chứ? Ngày ấy hắn và phu nhân làm việc, bọn họ nghe thấy có nữ nhân thì hai mắt lóe sáng.

" Cái này ngươi yên tâm, ta tự nhiên sẽ đưa người cho ngươi, để ngươi đưa đi." Khóe miệng của Ôn Nhu cong lên, nàng làm sao sẽ để hắn lái một chiếc xe ngựa rộng chứ, thế nhưng nàng vì Triệu Yên Nhi chuânr bị đại lễ rồi.

Lúc nói chuyện, chỉ thấy một chiếc xe ngựa màu xám chạy đến.

Đến đây!

Vương Tam cũng không ngẩng đầu nhìn xe ngựa kín mít chạy đến, chỉ nghe bên trong xe ngựa có âm thanh truyền ra rất quen thuộc.

" Đến chưa a? Ngươi có đi sai đường không? Thanh Vương gia tại sao sẽ ở sẽ ở cái địa phương này gặp bổn công tử?"

Vương Tam sợ đến một phen, một thân mồ hôi lạnh vẫn chưa khô, giờ lát tiếp tực xuất ra.

" Đại tiểu thư ——? 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi