NỊCH SỦNG: CHÍ TÔN CUỒNG PHI

Editor Luna Huang

** sống không bằng chết **

Ôn Tâm vốn là nắm chặt ngọc bội của Thanh vương, người trong lòng xuân ý đậm đặc chờ gặp mặt, trong lòng suy nghĩ trong lòng Thanh Vương gia quan tâm nhất vẫn là nàng, nghĩ đến chuyện Thanh Vương gia gặp mặt sẽ cùng nàng như thế nào tình nồng ý mật, dọc theo đường đi chỉ chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân, không có chú ý đến xe ngựa không hề chạy đến Thanh vương phủ.

Xe ngựa chợt dừng lại, Ôn Tâm vén rèm xe lên, nhìn thấy mặt của Ôn Nhu khiến nàng hận không thể xé nát ra!

" Ôn Nhu! Ngươi tại sao lại ở chỗ này?" Ôn Tâm lập tức xuống xe ngựa, tay chỉ Ôn Nhu, gương mặt ngoan lệ, nhìn bốn phía, phẫn nộ quát nam tử miên bào đạm thanh sắc, "Còn có đây là nơi nào! Ngươi cẩu nô tài này thế nào đem bổn công tử dẫn tới loại địa phương này!"

" Nhị muội muội y phục chỉnh tề đẹp như vậy, là muốn đi gặp Thanh Vương gia sao?" Ôn Nhu nhìn Ôn Tâm giờ này khắc này như cũ chỉ cao khí ngang, châm chọc cười nói, uổng cho Triệu Yên Nhi một mực vì nàng lót đường, nàng lại không có tâm tư như vậy, đến giờ phút này vẫn không biết là đang trong tình huống gì.

" Bổn công tử đi gặp ai, phải đến người quản sao?" Tiện nhân Ôn Nhu này làm thế nào biết nàng muốn đi gặp Thanh Vương gia? Bỗng nhiên lại phẫn nộ quát nam tử đạm thanh sắc: "Cẩu nô tài, bổn công tử hỏi ngươi! Đây là địa phương nào?"

" Nhị muội muội vẫn là không nên rống lên, tỷ tỷ đến nói cho ngươi biết, nơi này là đế đô tây giao, nhị muội muội nghe rõ chưa? Đế đô tây giao." Sợ Ôn Tâm nghe không hiểu lời của nàng, Ôn Nhu nhấn mạnh giọng nói.

" Đế đô tây giao, không phải ——" Không phải là nương nói muốn ở chỗ này hạ thủ sao? Thế nào nàng lại đến đây? Lẽ nào ——

Ôn Tâm vô ý thức nhìn nam tử miên bào đạm thanh sắc, chỉ thấy nam tử miên bào đạm thanh sắc hướng Ôn Nhu ôm quyền chắp tay nói: "Vương phi, người đã thay người đưa đến."

" Ôn Nhu, ngươi tính toán ta?" Ôn Tâm mới chợt hiểu ra, chỉ vào Ôn Nhu mắng, "Ngươi tiện nhân này! Đoạt Thanh vương phi vị của ra còn không nói, hôm nay còn muốn tính toán ta?"

Nàng thế nào đoán ra được là kế của Ôn Nhu? Ngược lại còn tưởng rằng thực sự là Thanh vương hẹn gặp nàng, nếu Thanh vương thật muốn hẹn gặp nàng, vì sao hôm qua không hẹn? Thời gian nàng khi nhìn thấy ngọc bội quá cao hứng, thật không ngờ!

" Nhị muội muội lời này đã có thể nói sai rồi, như thế nào nói là tỷ tỷ tính toán ngươi?" Ôn Nhu cười nhìn ngón tay của Ôn Tâm, không nhanh không chậm cười nhạt nói, "Là nhị muội muội thấy ngọc bội của Thanh Vương gia, bản thân nguyện ý mắc câu, muốn trách thì trách bản thân nhị muội muội quá ngu xuẩn."

" Hơn nữa, cũng không biết là ai tính toán ai, tỷ tỷ bất quá là đem vật nhị muội muội đã từng tặng cho tỷ tỷ, một lượt trả hết cho muội muội mà thôi, huống hồ Thanh Vương gia vốn là cùng tỷ tỷ có hôn ước, là nhị muội muội chặn ngang muốn hại tỷ tỷ, vẫn còn cảm thấy thiếu, lại còn để tỷ tỷ thích một nam tử do các ngươi an bài, cuối cùng để tỷ tỷ làm ra chuyện bị vạn người thóa mạ, như trước không buông tha tỷ tỷ, nhưng để nam tử kia rời khỏi, các ngươi dẫn người bắt được tại chỗ, hủy đi danh tiếng của tỷ tỷ chỉ trong một đêm."

" Nhị muội muội, tỷ tỷ nói có đúng không?" Ôn Nhu nói, cước bộ đến gần Ôn Tâm, trong mắt lóe sáng đáng sợ dọa người, khiến cho Ôn Tâm thối lui.

" Ngươi biết?" Ôn Tâm bất khả tin tưởng, Ôn Nhu cư nhiên đều biết chuyện các nàng từng làm? Biết nàng mất đi tất cả là do một tay các nàng tạo ra?

" Chẳng lẽ nhị muội muội cho rằng, trên đời này chỉ có mẫu nữ các người là thông minh thôi sao?" Ôn Nhu cười lạnh một tiếng, "Tỷ tỷ còn biết, Thanh Vương gia sở dĩ muốn nhị muội muội vi Vương phi, không phải là bởi vì yêu nhị muội muội, hắn yêu, bất quá là là vinh quang cùng quyền lực của Trấn Quốc Công phủ mang lại cho hắn."

" Về phần thú ai, thì có gì khác nhau đâu? Mà lúc trước sở dĩ Thanh Vương gia không muốn thú tỷ tỷ, là bởi vì tỷ tỷ bị mang danh dâm phụ, cưới một nữ nhân làm tổn hại mặt mũi của hắn, sở dĩ trợ giúp muội muội đạt được Trấn Quốc công tử vị, bất quá là vì để cho muội muội cùng Trấn Quốc Công phủ tài cán vì hắn ra sức mà thôi."

Lời nói của Ôn Nhu, không khỏi khiến cho Ôn Tâm kinh hãi, mà tất cả mọi người cũng kinh hãi, nguyên lai, chân tướng của chuyện này là như vậy!

" Ngươi nói cái gì?" Ôn Tâm không thể tin được, hay nói đúng hơn là không nguyện tin tưởng, "Thanh Vương gia không chung tình với ta? Điều này sao có thể? Ta không tin!"

" Không tin?" Ôn Nhu cười nhạt, thực sự là bị yêu làm cho đầu óc mê muội rồi, nguyên bản xưng là có đầu óc, hôm nay bị Thanh vương làm cho đầu óc hư dại cũng không bằng, "Nếu là trong lòng có Thanh Vương gia có ngươi, làm sao không cùng Vương Thượng kiên trì? Nếu là trong lòng Thanh Vương gia có ngươi, vì sao vốn đáp ứng muốn cho ngươi vi Thanh vương phi, hôm nay tất cả đều không thấy? Nếu là trong lòng Thanh Vương gia có ngươi, hắn còn có thể mỗi ngày đi chơi cùng nữ nhân khác?"

Nhị muội muội, hôm nay ngươi có thể đều hiểu rồi?"

" Ngươi cút ngay! Chuyện của bổn công tư không đến phiên tiện nhân như ngươi quản!" Ôn Tâm nổi giận muốn đẩy Ôn Nhu ra, Ôn Nhu chỉ là hơi nghiêng người một cái, Ôn Tâm liền đẩy khoảng không, nàng thế nào có thể tin tưởng trong lòng Thanh vương không có nàng? Nhưng mà từng từ của Ôn Nhu, làm để cho nàng muốn không tin cũng không được!

" Ta là tiện nhân, cũng không biết sau ngày hôm nay, nhị muội muội cùng tỷ tỷ, ai so với ai tiện hơn." Ôn Nhu bước về trước một bước, nắm lấy cằm của Ôn Tâm, âm u nói, "Nhị muội muội, không nên trách tỷ tỷ ngoan tâm, muốn trách thì trách các ngươi quá độc ác!"

"Vân Lãng, đem nàng trói lại Ôn Tâm khiếp sợ, Ôn Nhu gọi Vân Lãng là nam tử miên bào đạm thanh sắc tiếng đến bắt lấy hai tay của Ôn Tâm, sau đó đem tay nàng vòng về sau, trói chặt.

Ôn Tâm giận không kềm được, giùng giằng muốn thoát khỏi ràng buộc của Vân Lãng nhưng bất luận nàng giãy giũa thế nào cũng không thoát ra được, "Buông! Ngươi cẩu nô tài này!" Sau đó ngẩng đầu hung hăng trừng mắt Ôn Nhu, "Ôn Nhu tiện nhân này! Ngươi muốn làm gì! Mau buông! Nếu không cho ngươi chết không được tử tế!"

" Ha ha ha!" Rốt cục rốt cục nhịn không được ngẩng cười lớn một tiếng, vung một cái tát lên mặt của Ôn Tâm, cười nhạo nói: "Nhịn không được khẩu khí thật là lớn, thực sự là chết đến nơi rồi còn tự cho mình là giỏi sao? Còn chưa thấy được tình huống của ngươi hiện nay sao?"

" Ngươi dám đánh ta?" Ôn Tâm chỉ cảm thấy trên mặt đau rát, không thể tin nhìn Ôn Nhu, trợn to hai mắt, sau đó ra sức giùng giằng như muốn tiến đến liều mạng với Ôn Nhu, thế nhưng lại bị Vân Lãng vững vàng chế trụ.

" Đánh ngươi ta làm sao không dám?" Ôn Nhu lại lần nữa trên gương mặt của Ôn Tâm hạ vô số cái tát tai, đến đến khi khuôn mặt của nàng in dấu bàn tay, khóe miệng ứa máu.

Ôn Tâm đâu chịu nổi ủy khuất như vậy, đúng là cả kinh nói không ra lời.

" Vân Lãng, đem nàng lên xe ngựa."

"Vâng," Vân Lãng đáp, nắm Ôn Tâm tiến đến xe ngựa Ôn Nhu mới vừa rồi mới ngồi, một chút cũng không có thương hương tiếc ngọc, Ôn Tâm đau đến hồi thần.

" Ôn Nhu, ngươi muốn làm gì?" Đáy lòng Ôn Tâm bỗng nhiên dâng lên sợ hãi, bây giờ là nàng ngồi trên xe ngựa Ôn Nhu vừa mới ngồi, chiếc xe ngựa này là một chiếc xe ngựa chỉ có đi chứ không về!

" Nhị muội muội gấp như vậy làm gì, đợi ngươi đến đó, chẳng phải cũng sẽ sao?" Mắt cùng giọng nói của Ôn Nhu không có tình cảm chút nào, để tất cả mọi người ở đây đều rùng mình.

"Vương Tam," Ôn Nhu gọi tên Vương Tam, khiến hắn sợ đến lập tức phục thân xuống mặt đất, hắn thế nào cũng không nghĩ ra, đại tiểu thư hiêu trương bạt hỗ trước mặt Bạch vương phi chính là mặc cho bị người làm thịt.

" Đi thôi, đem Trấn Quốc công tử của chúng ta đến nơi mà ngươi nói." Ôn Nhu nhìn Ôn Tâm, trong con ngươi có tà ý nói không hết.

" Cái này..." Vương Tam đơn giản làm sợ vỡ mật, Bạch vương phi này nối đổi người cư nhiên là lấy đại tiểu thư để đổi! Cái này hắn làm sao dám! Nhưng mà trong nháy mắt hắn vả miệng, liền cảm giác có gì đó bay đến cổ họng của hắn, để hắn buộc lòng nuốt một ngụm nước bọt, ngẩng đầu lên khiếp sợ nhìn Ôn Nhu.

" Nếu là ngươi không chiếu theo lời của ta làm, ngươi chờ độc mà chết đi." Ôn Nhu thưởng thức bình sử trắng nhỏ tỏng tay, đoiơ mắt khép hờ, "Nhưng nếu là ngươi chiếu theo lời của ta làm, ngày mai tới tìm ta lĩnh giải dược, còn có thể thưởng cho người ba mươi lượng bạc."

"...Vâng." Như vậy, hắn không muốn đáp ứng cũng phải đáp ứng rồi.

" Ôn Nhu! Ngươi thả ta ra! Thả ta ra! Vương Tam ngươi mau thả mau thả! Ngày sau ngươi muốn gì bổn công tử liền cho ngươi cái đó!" Ôn Tâm hoàn toàn khủng hoảng, đến Vương Tam cũng bị Ôn Nhu thu mua, nàng còn có đường sống gì đáng nói?

" Vương Tam, lúc đó ngươi đem tờ giấy này giao cho thủ lĩnh của kẻ cắp, nói cho hắn biết chiếu theo tờ giấy này mà làm, tiền thù lao gấp bội!" Dứt lời, Ôn Nhu đem một tờ giấy ném tới trong tay Vương Tam.

Cứ như vậy để Ôn Tâm chết chẳng phải là tiện nghi cho nàng sao? Nàng muốn, nàng sống không bằng chết!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi