NỊNH THẦN (CÙNG NỊNH THẦN DAN DÍU SAU LƯNG HOÀNG ĐẾ)

Cùng Tử Chiêu trở lại phủ lúc trời tối.

Vừa vào cửa, còn chưa kịp đem đồ vật đã mua mang đi cất, đã bị cha mẹ bắt được.

Đầu tiên là hai người nhìn nàng một lượt từ trên xuống, phụ thân sắc mặt phức tạp, tay run run chỉ lên mặt nàng: “Con là một nữ tử, cải nam trang cũng thôi đi, sao….sao còn dán cả râu giả! Nếu Hoàng Thượng nhìn thấy con như vậy, sẽ xử con ngay lập tức.”

Nàng sờ mép râu rồi xé xuống, nói: “Tử Chiêu nói dán lên đẹp, con còn tưởng rằng thật sự đẹp.”

“Còn có con nữa!” Phụ thân xoay người túm lấy Tử Chiêu đang muốn trốn đi.

Tử Chiêu cả kinh quay đầu lại, lộ ra khuôn mặt đầy son phấn, làm hai vị phụ mẫu nhất thời không biết nói gì.

Mẫu thân đầu tiên là không nhịn được, cúi đầu cười trộm.

Một bên phụ thân trán đầy gân xanh, mũi thở ra hai luồng khí, quát: “Lấy côn trượng tới, không nghĩ Ngu gia ta thân là nam nhi trai tráng, cư nhiên bên ngoài trang điểm như một tiểu cô nương, hôm nay không đánh con 30 gậy, lão phu liền không làm Đại tướng quân!”

Mẫu thân nghe xong vội vàng đi cản, đưa mắt ra hiệu cho nàng cũng Tử Chiêu, ý muốn nói mau trở về phòng.

Tử Chiêu nào còn dám ở lại, nhanh chân liền chạy, chạy một đoạn còn quay trở lại kéo nàng, kêu nàng cũng chạy mau.

Nàng bị hắn vừa kéo đi vừa cười nói: “Tỷ chạy làm cái gì? Tỷ hiện tại là phi tử của Hoàng Thượng, phụ thân có tức giận cũng sẽ không đánh tỷ.”

“Với tính khí tức giận của phụ thân, sẽ còn quản tỷ là ai! Ai, tỷ tỷ tốt của ta, tỷ thân là tỷ tỷ của ta, tỷ sao có thể hại đệ, ở trên mặt đệ vẽ bậy bạ!”

Nàng trừng hắn một cái: “Đệ thì biết cái gì, cái này gọi là lạc mai trang, đang thịnh hành đó.”

“Nhưng, nhưng đệ là nam tử a…”

“Nam tử liền không thể theo đuổi cái đẹp sao?”

“…”

Đêm khuya, ve kêu ngoài cửa sổ.

Trước đó không lâu Tử Chiêu còn la hét ầm ĩ, giờ phút này đang ngủ an tĩnh bên cạnh nàng.

Mẫu thân nói, nàng hiện tại thân phận tôn quý, nếu cùng nàng ngủ, là phạm cấm kỵ trong cung, Tử Chiêu nghe xong ngượng ngùng mà ôm chăn rời đi, nhưng ngay khi mẫu thân trở về, liền trộm quay trở lại.

Trên trán hắn một chút hoa mai còn chưa tẩy đi, nàng đưa tay sờ, hắn nhíu mày lại, rất nhanh lại giãn ra.

Nàng cười cười, đột nhiên nghe được ngoài cửa sổ có động tĩnh rất nhỏ.

Là âm thanh gõ bệ cửa sổ quen thuộc, gõ rất nhẹ nhàng.



Nàng lập tức biết người tới là ai, vui mừng xẹt qua đuôi lông mày, ngồi dậy liền chạy đến cửa sổ.

Thấy một người dựa bên cạnh song cửa sổ, dưới ánh trăng đôi mắt hơi khép lại, thấy nàng tới, bên miệng treo lên một mạt ý cười: “So với hoàng cung, phủ tướng quân này thủ vệ chẳng ra gì, mới vừa rồi còn thấy một vị ngủ gà ngủ gật, nhịn rồi lại nhịn mới không đi đánh thức hắn.”

“Đã nhiều ngày qua ngươi đi đâu?” Nàng bám vào bệ cửa sổ, hỏi.

“Đi Thương Châu.” Hắn đáp.

“Trở về lúc nào?”

“Buổi sáng hôm nay.”

Nàng suy nghĩ, hỏi: “Muốn tiến vào hay không?”

“Không được, tối nay là đến mang ngươi đi.” Hắn nhìn nàng, “Tới đây, ta ôm ngươi đi ra ngoài.”

“Chờ đã, muốn đi đâu? Đi bao lâu?” Nàng quay đầu lại nhìn Tử Chiêu còn ngủ say, “Có nên viết lại giấy báo không?”

Hắn theo ánh mắt nàng nhìn qua, mày lập tức nhăn lại: “Trong phòng ngươi còn có người khác?”

“Đó là Tử Chiêu.”

Hắn vẻ mặt hiểu rõ, “Ngu Tử Chiêu? Không nghĩ tiểu công tử này vẫn còn đam mê luyến tỷ.”

Nàng nhịn xuống xúc động muốn đánh hắn, nói: “Ngươi chờ ta một lát, ta lưu lại tờ giấy cho hắn, miễn cho lúc hắn tỉnh lại phát hiện ta không ở đây mà lo lắng.”

“Được.” Hắn đáp một tiếng.

Nàng trở lại trong phòng, mang ra giấy bút, viết nhanh mấy chữ, rồi chạy lại bên cửa sổ.

Cửa sổ không cao, một chân đạp trên bệ cửa không tính là quá sức. Nàng dùng sức một chút, nhào vào trong lòng ngực hắn ngoài cửa sổ, khiến hắn lảo đảo vài bước.

Lúc này nàng như một chiếc túi treo ở trên người hắn, cánh tay ôm vòng lấy hắn, hỏi: “Đi như thế nào? Là muốn mang theo ta vượt nóc băng tường sao?”

Hắn bất đắc dĩ mà cười cười: “Nếu chỉ là một mình ta, vượt nóc băng tường cũng có thể, nhưng nếu mang theo ngươi…” Hắn lo lắng nhìn vào mắt nàng, “Chỉ sợ rơi xuống nát thịt mất…”

Nàng lấy trán hung hăng đụng vào hắn, đau đến hắn rít lên, nói: “Ngươi ôm ta cho chắc, ta chỉ đường cho ngươi, hai ta từ cửa sau chuồn đi ra.”

Quanh co một đoạn ra khỏi Ngu phủ, đang muốn hỏi hắn ôm như vậy có mệt không, hắn giống như tâm linh lương thông với nàng, khép hai chân nàng lại rồi cõng nàng trên lưng.

“Này!” Nàng vỗ hắn bạch bạch, tỏ vẻ kháng nghị, “Để ta xuống dưới, ta tự mình đi!”

“Ngươi đi quá chậm, ta cõng nàng cho nhanh.”



“Chúng ta đi đâu?” Nàng hỏi.

“Dĩ nhiên là đến phủ ta.” Hắn đáp.

Nói ra với vẻ đắc ý, kết quả đến trong phủ hắn vẫn là từ cửa sau đi vào, lòng nàng nghĩ ngươi này đường đường là đại học sĩ, đi vào phủ của mình lại hành động như tên trộm, thật là không lỗi lạc.

Một đường xóc nảy, dựa trên vai hắn thư thả.

Phía dưới là mặt cỏ, nghiêng đầu nhìn nơi này chắc là hoa viên sau phủ hắn, cách chỗ hắn ở xung quanh không có ai qua lại, bên cạnh có trồng rừng trúc, có tiếng nước chảy róc rách.

Hắn ngồi trên mặt đất, không biết từ nơi nào lấy ra một chén rượu, đưa cho nàng: “Rượu Quế Hoa, ngươi nếm thử.”

Vừa lúc nàng khát nước, sau tiếp nhận không nói hai lời liền ừng ực ừng ực uống xuống bụng.

Một mùi hương tràn ngập yết hầu, thấm vào ruột gan, nàng uống xong chép chép miệng, trong miệng còn đọng lại dư vị.

Hắn lấy chén, lại rót đầy cho nàng.

Nàng uống xong, lại đem chén đưa cho hắn.

Mấy phen qua lại, uống xong năm chén rượu, nàng vẫn không hết khát, muốn tiếp tục uống.

Hắn cuối cùng cũng ngăn nàng lại, đặt chén ở một bên, cười nói: “Rượu này tuy mát lạnh, lại có tác dụng thôi tình, ngươi vẫn là uống ít một chút sẽ tốt hơn.”

Nàng ợ một tiếng, một lúc sau mới lẩm bẩm: “Thì ra là thế, trách không được…”

“Trách không được cái gì?”

“Trách không được…” Nàng chớp mắt nhìn hắn một cái, gương mặt vốn bình thản lại hiện lên một tia sắc cười mị hoặc, “Trách không được ta càng nhìn ngươi, càng muốn đem ngươi lột không còn một mảnh.”

Hắn ý vị thâm trường mà cười cười: “Ngươi say.”

“Ai kêu ngươi cố ý?” Nàng khoa tay múa chân ngồi trên người hắn, đè ép hắn xuống, “Uống nhiều như vậy, mới nhắc nhở ta này là rượu thôi tình?”

Hắn không đáp, híp mắt cười, tựa hồ đối với hành động kế tiếp của nàng rất chờ mong.

Nàng bắt đầu cảm thấy nóng, cởi từng cái xiêm y, chỉ để lại áo yếm, sau lại kéo vạt áo hắn.

Dưới thân hắn đã cương cứng, côn thịt thô cách tầng vải mỏng đỉnh ở trước hoa huyệt nàng.

Nàng hừ cười một tiếng, cúi người vỗ vỗ mặt hắn: “Tiểu công tử gấp cái gì, chờ bổn cung một lát nữa trấn an ngươi thật tốt, làm ngươi muốn kêu ngừng mà không được.”

Hắn làm bộ dáng sợ hãi, ngay sau đó cười to: “Thật là rửa mắt mong chờ.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi