NỊNH THẦN (CÙNG NỊNH THẦN DAN DÍU SAU LƯNG HOÀNG ĐẾ)

Động tác trên tay có chút vụng về, nàng lăn lộn một trận, trong lòng không kiên nhẫn, dùng sức xé “Rít ——” một tiếng, đem y phục hắn rách làm đôi.

Hắn biểu tình hơi kinh ngạc, cúi đầu nhìn xiêm y bị xé nát, thở dài: “Nương nương sức lực rất tốt.”

Nàng cười cười: “Đáng tiếc tấm vải tốt như vậy.”

“Không sao,” hắn thay đổi tư thế, nằm càng thêm thoải mái, “Dù sao cũng không mặt được nữa, ngươi nếu là muốn xé, ta liền để ngươi xé cho đã. Tốt nhất là xé sạch hết toàn bộ.”

“Được nha.” Nàng trả lời.

Gió nổi lên, rừng trúc vang tiếng xào xạt.

Dưới ánh trăng thanh lãnh, hắn càng thêm động lòng người, nàng đưa tay xoa xoa hàng mi hắn nói: “Hôm nay là Thất Tịch, ta trên phố trông thấy ngươi.”

“Con phố nào?”

“Phố chợ Đông.”

“Ừm… Hình như là có đi qua nơi đó.”

“Đi qua?” Nàng nhướng mi, “Ta cho rằng ngươi là đi mua đồ tặng thê tử.”

Hắn than nhẹ một tiếng, cười bất đắc dĩ: “Công vụ bận rộn, ta không có thời gian đi mua đồ cho người ngoài. Huống hồ trên chợ cũng không có thứ gì đặc sắc, mua hay không cũng thế.”

“Cho nên cuối cùng cái gì cũng không có mua sao?” Nàng hỏi.

“Đúng vậy.” hắn đáp.

Nghe đáp án này, nàng có chút ảm đạm trong lòng, gượng ép mà cười cười: “Này lễ này chỉ là hình thức thôi, không đáng để quan tâm.”

“Như thế nào không đáng để quan tâm?” Hắn đột nhiên hỏi, giọng điệu nghe như có chút bất mãn, “Nếu không có người trong lòng, tự nhiên không cần quan tâm, nhưng ta có, tuyệt đối sẽ không mua đồ vật ở chợ để tặng.”

Nàng ngẩn người, không đầu không đuôi hỏi một câu: “Ngươi có người trong lòng?”

“Làm sao bệnh hay quên nặng như vậy?” Hắn liếc mắt nhìn nàng.

Trong lòng nàng khẽ run lên.



“Quả nhiên, ngươi không lương tâm, một chút cũng không đem ta để ở trong lòng.”

Nàng không đáp hắn, cúi đầu, chơi đùa với cái yếm.

“Ngày đó ngươi nói tim ngươi không có ta, có biết ta mất bao nhiêu tinh lực mới không buồn đau?” Hắn không buông tha mà nói, “Nhưng ta bây giờ nghĩ thông rồi, trong tim ngươi không có ta thì sao chứ, trong tim ta có ngươi là đủ rồi.”

Nàng không dám ngẩng đầu nhìn đôi mắt hắn, lát sau mới lặng lẽ liếc mắt một cái, phát giác hắn vẫn đang nhìn mình, ánh mắt vô cùng phức tạp.

Tim của nàng đập nhanh, đang muốn nói gì đó, tay hắn đột nhiên đưa ra sau đầu nàng kéo gần lại hôn lên môi nàng.

Nụ hôn nồng cháy và triền miên, tràn đầy ý muốn công thành đoạt đất.

Nàng bị hôn đến mơ hồ, cảm thấy có chút thác loạn.

Đầu năm nay, hắn từ Kim Lăng được điều về Kinh Đô, ở cửa cung nàng gặp hắn đi thoáng qua, giống như chỉ là một khắc trước.

Lúc đó hắn mặc một thân quan phục, thêu tiên hạc càng thêm có vẻ tiên phong đạo cốt*, muốn chạm cũng không chạm tới.

Mà nàng thân là hoàng phi, cũng chỉ có thể xa xa liếc mắt nhìn hắn.

Chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày có thể cùng hắn thân mật như vậy.

Càng chưa từng nghĩ tới, sẽ trở thành người trong lòng của hắn.

Gió đêm thổi tới kéo suy nghĩ nàng trở về, mở mắt ra, hắn hôn nàng hàng mi dài hơi nhếch, lộ ra một con ngươi đen nhánh mông lung nhìn nàng.

Hồi lâu, hắn mới kết thúc nụ hôn này, giơ tay vỗ về mặt nàng, nhàn nhạt nói: “Vốn dĩ 5 ngày trước ta đã từ Thương Châu trở về, nhưng vì ngươi, đi đường vòng qua Lô Cô nên mới về muộn một chút.”

“…Ngươi đi Lô Cô làm gì?” Nàng mê mang hỏi.

“Ngươi theo ta đến đây, sẽ biết ta đi làm gì.”

Hắn đứng dậy, cầm tay của nàng cất bước đi đến rừng trúc.

Càng đi vào trong chỗ sâu, nàng phát hiện bên trong rất nhiều đom đóm nhấp nháy phát ra ánh sáng bay múa trong rừng trúc, như mộng như ảo, nàng và hắn như đi lạc lối xông vào thế ngoại tiên cảnh không người biết đến.

Rốt cuộc hắn dừng lại, cúi đầu nhìn vào mắt nàng, lại nhìn nhìn phía trước.

Ta theo tầm mắt hắn nhìn qua, giật mình không khỏi hít một hơi thật sâu.



Thật đẹp.

Bức tường đen như mực, có vô số đom đóm tụ lại, như các ngôi sao dày đặc thành một dải ngân hà, lấp lánh tràn đầy sức sống.

Hai đom đóm ánh sáng lộng lẫy nhất hấp dẫn nàng, nàng cẩn thận nhìn lập tức cả kinh nói: “Kia có phải là sao Chức Nữ cùng sao Ngưu Lang?”

“Đúng vậy.” hắn nhìn nàng gật đầu..

“Như thế nào làm được như vậy?”

Hắn cười một tiếng, nói: “Lô Cô có sản xuất một loại phấn hoa kỳ lạ, bôi trên tường có thể thu hút đom đóm trong một trăm dặm. Bất quá thời điểm hiện tại không đúng lúc, nếu lại chờ trong chốc lát, sẽ càng đẹp hơn.” Dứt lời hắn thở dài, ở hôn lên trán nàng, “Nhưng ai bảo nương tử nhà ta thúc giục như vậy, chỉ có thể đến đây lúc này.”

Nàng không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ cảm thấy ngàn vạn cảm xúc kích động ở trong lồng ngực, quay đầu hỏi hắn: “Loại phấn hoa này ngươi còn không?”

“Còn.” Hắn từ trong lòng ngực lấy ra một bình nhỏ, đưa cho nàng.

Nàng thật cẩn thận rút ra nút bình, đổ một chút ở trên tay, đưa tay đến một con đom đóm gần đó.

Đom đóm lấp loé một chút, ngay sau đó ngửi được hương thơm của phấn hoa, liền bay tới trên tay nàng, dừng lại ở bên trên.

Nàng quay đầu nhìn hắn cười, rất nhanh càng có nhiều đom đóm bay đến, đem tay của nàng trở thành ánh sáng lấp lánh.

Hắn từ phía sau nâng cánh tay nàng lên, vừa nhấc lên cao những đóm đóm bay lên không trung.

Nhìn đom đóm bay đi, ánh trăng trên bầu trời càng thêm sáng, hắn ngẩn ra một lát, khẽ ngâm: “Khanh tâm bổn như nguyệt, vẽ trong tranh tiên cốt ra Bồng Lai*.”

Nàng ngâm tiếp nối: “Khanh tâm bổn tựa phong, quỳnh hoa ngọc thụ thế nhưng phất khai… Vô biên phong cùng nguyệt đều là cố nhân tâm*.”

------------------------------------

* Tiên phong đạo cốt : Ý nói dáng vẻ bên ngoài thanh cao, thoát tục, khiến cho người khác trông thấy phải đem lòng kính nể, quý trọng.

* Khanh tâm bổn như nguyệt, vẽ trong tranh tiên cốt ra Bồng Lai : Tâm của nàng đẹp như ánh trăng sáng, giống như tiên trong tranh vẽ Bồng Lai đi ra.

* Khanh tâm bổn tựa phong, quỳnh hoa ngọc thụ thế nhưng phất khai… Vô biên phong cùng nguyệt đều là cố nhân tâm : Tâm chàng như là gió, rượu ngon người tài như mở ra. Gió cùng trăng đều là cố nhân trong lòng gặp nhau.

- Hai câu thơ đó mình chỉ hiểu nghĩa sơ sơ nên cũng không biết chính xác không, đành để nguyên thấy hay hơn nếu dịch nghĩa :)))))))

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi