NỊNH THẦN (CÙNG NỊNH THẦN DAN DÍU SAU LƯNG HOÀNG ĐẾ)

Sáng sớm hôm sau, nàng trở lại phòng, vẫn tưởng rằng Tử Chiêu còn ngủ, không nghĩ hắn sớm đã thức rồi, giờ phút này đang ngồi ở mép giường, một bộ dáng muốn thẩm vấn nàng.

“Sao, sao vậy…” Nàng có chút chột dạ.

“Đêm qua tỷ đi đâu?” Hắn hỏi, oán giận mang theo nghẹn khuất, chỉ chỉ tờ giấy trên bàn, “Đây là tỷ để lại?”

Nàng ngó mắt nhìn, gật gật đầu, “Đúng vậy.”

Hắn đang muốn tiếp tục giáo huấn, ánh mắt đột nhiên nhìn từ trên xuống, miệng đình trệ, đồng tử chợt co rụt lại: “Tỷ tỷ, tỷ…”

Nàng theo ánh mắt hắn nhìn xuống xiêm y.

“Vết đỏ trên cổ tỷ…”

Nàng giật mình, cổ áo không biết hé mở ra khi nào, để lộ mảnh da thịt trắng ngần cùng vài dấu hôn chói mắt.

Nàng hít vào một hơi, vội vàng đem cổ áo sửa lại, ngẩng đầu đánh giá thần sắc của đệ đệ.

“Tỷ tỷ, tỷ đây không phải là…” Hắn kinh ngạc hé miệng, nói đến một nửa liền dừng lại.

“A… Cái này… Cái này là không cẩn thận cọ hồng.” Nàng tận lực làm mặt không đổi sắc mà đáp, sửa sang lại cổ áo, “Có rượu thuốc không? Tỷ thoa lên bằng không sẽ nhiễm trùng…”

Hắn ánh mắt nửa tin nửa ngờ, nói: “Tỷ tỷ, này không giống như là cọ hồng nha.”

Nàng nghẹn lời không biết nên nói gì, cuối cùng im lặng.

Nếu là ở trong cung, nàng có vô số lý do thoái thác ứng phó trường hợp này, có thể mặt không đổi sắc, càng có thể chuyện trò vui vẻ, nhưng giờ phút này, đối mặt với đệ đệ nhà mình, nàng lại không nói dối được nên cũng không biết nói thêm lời gì.

“Việc này…” Hắn đột nhiên nói, không rõ biểu tình, “Đệ sẽ giấu kỹ giúp tỷ.”

Nàng liếc mắt nhìn hắn một cái.

“Nhưng là có chút việc đệ cần nói rõ với tỷ.” Hắn ngữ điệu cứng nhắc, cũng không ngẩng đầu nhìn nàng, “Thân phận của tỷ, phi tử của hoàng đế, Ngu gia là trọng thần trong triều đình, cùng vinh cùng nhục nếu như tỷ muốn làm gì, đệ hy vọng tỷ cân nhắc lợi hay hại trước khi làm.”

Nàng im lặng một lúc lại nói: “Đệ yên tâm, tỷ sẽ không liên lụy Ngu gia.”

“Thứ lỗi cho đệ lắm miệng hỏi tỷ một câu…” Hắn một lần nữa nhìn nàng, biểu tình ngưng trọng, “Hắn ta là ai?”

Cửa phòng đột nhiên kẽo kẹt một tiếng, một nô tỳ đi vào, đến trước mặt Tử Chiêu cúi đầu nói: “Thiếu công tử, lát nữa sẽ có khách nhân đến, lão gia gọi ngài đến chính đường chờ.”

Tử Chiêu trên mặt hiện lên một tia không kiên nhẫn: “Đã biết.”



Nàng nhìn hắn một lúc, thầm nghĩ đệ ấy phải đi ra ngoài, nàng cũng không cần bế tắc nữa, nàng liền bước nhanh ra khỏi phòng.

Hoa nở ngoài vườn, phủ đầy sương.

Trong ao cá có thêm vài con to hơn lần trước nàng hồi phủ, bơi qua bơi lại cũng không sợ người, nàng ngồi bên mép hồ, chúng nó vây quanh ở bên cạnh nàng bơi vài vòng, nàng thò tay xuống ao chúng nó liền ngoi lên thật sự lá gan không nhỏ..

Nàng hỏi người hầu trong phủ lấy chút thức ăn cho cá, đang cho cá ăn, đột nhiên, hành lang bên kia truyền đến tiếng người, cẩn thận nghe kỹ, còn có chút quen tai.

Vừa ngước mặt lên, liền gặp được một hình bóng quen thuộc, phía sau còn có người hầu đi theo, dáng đi nhàn nhã về hướng chính đường.

Hắn hôm nay ăn mặc cũng không cầu kỳ, khoác một chiếc áo lông vũ bay bay trong gió. Theo thường lệ khi đến thăm nhà người khác, nên ăn mặc chỉnh tề một chút, nhưng dáng vẻ này của hắn, hoàn toàn giống hnư đang ở nhà mình, muốn bao nhiêu tuỳ ý thì có bấy nhiêu.

Nàng trợn mắt há hốc mồm mà nhìn hắn, tay chợt buông ra thức ăn cho cá rơi hết vào ao, khiến cho chúng chen chúc nhau bơi tới.

Không biết người hầu từ đâu xuất hiện, vẻ mặt sống không bằng chết, thống khổ nói: “Xong rồi, mấy con cá này ăn căng bụng chết mất, tháng này cũng đã mấy lần rồi.”

Khi người hầu đang nói chuyện, người kia đã biến mất ở chỗ rẽ, nàng lập tức đứng lên đi theo.

Hắn tại sao lại tới đây?

Trong lòng nàng nghi hoặc.

Chẳng lẽ khách nhân mà phụ thân nàng nói chính là hắn?

Sao hắn lại không nói cho nàng biết trước?

Trong lòng nàng căm giận, lại không thể bắt hắn lại hỏi, hắn hiện tại là khách nhân trong phủ, trực tiếp hỏi khẳng định là không được.

Vậy nên tìm cơ hội nào để ngầm hỏi đây?

Một đường không xa không gần đi tới chính đường, nàng do dự một lát, không dám từ cửa chính đi vào, lặng lẽ vòng đến cửa hông, đứng ở một chỗ vừa vặn có thể nghe được bọn họ nói chuyện.

Có tỳ nữ đi qua, nàng liền giả bộ chuẩn bị rời đi, chờ không có ai, lại tiến đến nghe lén.

“Cao đại nhân ngưỡng mộ đã lâu, hôm nay đến làm khách của phủ ta, lão phu thật lấy làm vinh hạnh.”

Nàng nghe được phụ thân kính nể nói.

“Tướng quân khó khăn mới hồi kinh, Cao mỗ sớm nên tới bái phỏng, trì hoãn chút thời gian, mong tướng quân không để ý.”

“Nào có, nào có…Cao đại nhân khách sáo, Cao đại nhân có thể đích thân tới hàn xá, lão phu làm sao lại để ý chứ? Nào, A Kỳ, rót trà cho Cao đại nhân, đây là trà Động Đình Bích Loa Xuân.”



“…”

Hai người đối thoại nàng nghe có chút bối rối, chỉ nhớ rõ ngày xưa phụ thân từ trước đến nay không đem quan viên nào đó để vào mắt, chỉ hay nói mấy tên gia hoả này nói chuyện âm dương quái khí, không muốn cùng bọn họ dây dưa, mà bây giờ phụ thân như biến thành người khác, ôn hoà có chút quá mức.

Nghe có tiếng bước chân truyền đến, nàng hơi nghiêng người ra sau nhích lại gần, liền thấy một người hầu từ trước cửa đi ra, tựa hồ không thấy được nàng, đi về hướng ngược lại với nàng.

“Vị này chính là trưởng tử của ta, Ngu Tử Chiêu. Tử Chiêu, vị này là Cao đại nhân, con từng gặp qua đúng không?”

“Đã gặp qua.”

“Đầu năm lúc ta hồi kinh, từng cùng lệnh lang có gặp mặt một lần.”

“A, Tử Chiêu nhà ta, từ lúc học cưỡi ngựa, liền ngày ngày chạy đi ra ngoài…”

Nghe phụ thân khách khí, ân cần như vậy, trong lòng nàng thực sự không biết đang có tư vị gì.

Cao Thanh Hà là hậu bối của phụ thân nàng, giờ phút này thản nhiên mà tiếp nhận lời khen của phụ thân.

Rõ ràng là hắn tới bái phỏng Ngu phủ, bái phỏng phụ thân nàng hồi kinh không lâu, dựa vào cái gì muốn lấy loại tư thái như vậy nói chuyện cùng phụ thân nàng?

Thật sự làm người khác thấy bất bình.

Nàng không muốn nghe nên xoay người rời đi, trở lại hoa viên, nhìn cá trong hồ, chờ xem chúng ăn đến căng bụng chết.

Ngồi một mình liền không còn cảm thấy tâm phiền ý loạn.

Rốt cuộc đối với việc phụ thân làm lần này, cẩn thận suy nghĩ cũng không phải không thể lý giải.

Mấy năm nay nàng ở trong cung, còn thường thư từ thông tin qua lại với tổ gia, biết được tình trạng mấy năm nay của phụ thân, đã không còn tốt như lúc trước.

Phụ thân tay cầm mấy chục vạn đại quân binh quyền nhưng lại bị phái đi đóng giữ biên cương, hoàng đế đã không còn tín nhiệm phụ thân như trước, chỉ là mặt ngoài bởi vì phụ thân là trọng thần phụ tá hoàng thượng lên ngôi, nên mới tỏ vẻ săn sóc cùng coi trọng.

Mà Cao Thanh Hà, người này ở trên triều đình hết sức quan trọng.

Hoàng đế trọng dụng hắn hơn cả thừa tướng, chỉ dưới một người mà trên vạn người.

Bởi vậy, ở trước mặt quyền thần, phụ thân nàng không thể không cúi đầu, bởi vì nếu phụ thân ôm lòng kiêu ngạo của mình thì có thể sẽ kéo toàn bộ gia tộc bị chôn theo.

----------------------------------------------------

Editor : Hôm nay bỗng dưng lười quá, ngoi lên đăng một chương trước cho mọi người. Mình muốn làm cá mặn ghê :))))))))))

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi