NỢ TÌNH CỦA ẢNH ĐẾ

Đợi chuẩn bị xong xuôi, Diệp Minh Xuyên liền lái xe đưa Đường Dật tới nhà cũ nhà họ Tiêu, bóng đêm bao phủ cả thành phố, ánh đèn hai bên đường cùng dòng xe cộ qua lại như nước chảy tô điểm cho thành phố thêm phồn hoa, tráng lệ.

Hôm nay Diệp Minh Xuyên cố tình lôi chiếc SSC màu trắng bạc để tận góc trong cùng của garage ra, chiếc xe này không phải hắn bỏ tiền ra mua, mà là năm đó mấy vị quản lý bên Mỹ tới Trung Quốc tặng cho hắn. Hắn chưa từng lái chiếc xe này ra ngoài, cùng lắm cũng chỉ dạo vài vòng trong tiểu khu thôi.

Hôm nay tới nhà họ Tiêu, hắn chuẩn bị học theo các vị tiền bối, tặng cho đám người đó một màn vả mặt thật đau, thế nên đương nhiên phải tô điểm cho mình càng thêm khí khái rồi.

Đường Dật ngồi trên ghế lái phụ, nghiêng đầu nhìn hàng cây bên đường sượt qua trước mắt, y buông mi mắt, như đang nghĩ đến điều gì.

Diệp Minh Xuyên tuy còn đang lái xe, nhưng vẫn như ngày thường, ngay lập tức chú ý thấy cảm xúc của Đường Dật không quá tốt, vội vàng mở miệng hỏi, "Sao thế? Có phải không muốn đi không? Nếu không muốn thì chúng ta không đi nữa, tìm một khách sạn tùy tiện ăn chút gì đó cũng được."

Đúng lúc đèn đỏ sáng lên, Diệp Minh Xuyên liền dùng xe lại, nghiêng hẳn đầu sang nhìn Đường Dật, chỉ cần Đường Dật nói một câu "không muốn" thôi, hắn có thể lập tức quay đầu xe lại.

"Không phải, anh đừng đoàn mò nữa." Đường Dật vươn tay vuốt vuốt mấy lọn tóc ngốc của Diệp Minh Xuyên, nhân lúc đèn xanh còn chưa sáng lên, y nghiêng người về phía trước, đặt một nụ hôn nhẹ lên môi hắn, sau đó nhanh chóng lùi về.

Diệp Minh Xuyên ngây người tại chỗ. Gần đây Đường Dật rất hay chủ động, thường xuyên ôm ôm hôn hôn hắn. Diệp Minh Xuyên một mặt cực kỳ hưởng thụ, một mặt lại lo sợ Đường Dật có phải có chuyện gì giấu mình không, đây không phải bữa tiệc cuối cùng y dành cho mình đấy chứ.

Đường Dật trừ việc quá cố chấp với Diệp Minh Xuyên, ở những phương diện khác suy nghĩ đều rất thoáng, có thể nắm được buông được hơn Diệp Minh Xuyên nhiều. Nếu đã quyết định về sau sẽ cùng một chỗ với Diệp Minh Xuyên, y liền cố gắng hết sức điều tiết bản thân, hy vọng tương lai của mình và Diệp Minh Xuyên có thể càng tốt hơn một chút.

Diệp Minh Xuyên lại vì đủ loại chuyện ngày trước thành ra quá coi trọng Đường Dật. Hắn tôn Đường Dật lên như thần thánh vậy, ái mộ y, nhưng đồng thời cũng kính ngưỡng y, trong lòng ôm ảo tưởng với y, lại không dám mạo phạm tới y nửa phần, cuối cùng mới biến thành hình thức ở chung như bây giờ.

Nhưng mà trong tình yêu, đâu thể chỉ một bên đơn phương dung túng, nhượng bộ là được, đâu thể mãi mãi không bao giờ cãi nhau.

Cán cân trong lòng Diệp Minh Xuyên từ sớm đã lệch hẳn về một bên, hắn không xem trọng mình một chút nào, như vậy cũng không tốt, tuy hắn luôn toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho Đường Dật, nhưng trải qua thời gian dài, Đường Dật cũng sẽ cảm thấy khó chịu.

Đường Dật nhìn ra được vấn đề giữa hai người họ, thế nên mới không ngừng chỉ ra cho Diệp Minh Xuyên, hơn nữa cũng chủ động lôi kéo Diệp Minh Xuyên từng chút nếm thử mùi vị chung đụng giữa người yêu với nhau, có lẽ cho Diệp Minh Xuyên thêm chút thời gian nữa, mọi thứ sẽ quay về được bộ dáng ban đầu thôi.

Đợi đến khi còi xe phía sau kêu vang, Diệp Minh Xuyên mới kịp phản ứng. Hắn thăm dò ghé đầu lại gần, hôn hôn Đường Dật, Đường Dật không nói gì, chỉ cười nhẹ nhìn Diệp Minh Xuyên. Diệp Minh Xuyên lại giống như cô gái nhỏ vừa làm chuyện vụng trộm, xấu hổ nghiêng đầu về.

Lúc này tài xế chiếc xe phía sau đã thò đầu ra khỏi cửa kính, chuẩn bị mở miệng mắng chửi họ rồi. Diệp Minh Xuyên vội vàng đạp chân ga mới tránh được một kiếp.

- ---

Diệp Minh Xuyên cùng Đường Dật tới khá sớm, hai người dừng xe sau đình, sau đó sóng vai tiến vào nhà cũ của nhà họ Tiêu.

Bảo vệ mặc lễ phục màu đen đứng ở cửa cúi đầu chào, sau đó hỏi thiệp mời của hai người Diệp Minh Xuyên, "Thưa ngài, mời ngài đưa ra thiệp mời của mình."

Sau khi kiểm tra xong thiệp mời của Diệp Minh Xuyên, bảo vệ lại nhìn Đường Dật bên cạnh hắn, hỏi, "Vị bên cạnh là bạn đồng hành của ngài hôm nay đúng không ạ?"

"Đúng." Diệp Minh Xuyên gật đầu.

"Mời ngài."

Đường Dật cùng Diệp Minh Xuyên sóng vai tiến vào đại sảnh, bên trong lúc này đã tụ tập không ít người, những người này dù đa phần đều có chút địa vị trong thương giới, nhưng nếu so với nhà họ Tiêu có địa vị trong cả ba giới quân – chính – thương thì vẫn không thể bì được.

Bọn họ đứng thành từng tốp, trao đổi chuyện kinh doanh, Đường Dật cùng Diệp Minh Xuyên đương nhiên không thể gia nhập, liền tìm một góc hẻo lánh ít người, hai người còn chưa dùng bữa tối, thế nên chọn vài loại điểm tâm bỏ vào trong đĩa.

"Tiểu An."

Đường Dật đang nhìn đống đồ ăn trước mặt, chưa biết nên chọn gì, Diệp Minh Xuyên lại ở phía sau vỗ vỗ vai y.

Y quay đầu, liền thấy Diệp Minh Xuyên cầm trong tay một cốc nước màu vàng cam. Đường Dật nhận lấy, ngửi thử, không có mùi rượu, có điều bởi vì sự cố rượu nho lần trước, thế nên y vẫn không quá yên tâm, hỏi Diệp Minh Xuyên, "Nước trái cây à?"

Diệp Minh Xuyên gật đầu, hắn cũng không dám cho Đường Dật uống thứ gì có cồn, tuy rằng ở đâu đó sâu trong lòng hắn vẫn âm thầm mong đợi.

Đường Dật kề miệng cốc lên môi, uống một ngụm nhỏ, loại nước trái cây này mùi vị cũng không tệ lắm, không quá ngọt, thanh thanh êm dịu.

Hai người liền cố thủ ở đây, thi thoảng nhỏ giọng trao đổi hai câu, hoặc đút cho nhau ăn gì đó, hoàn toàn coi đám người xung quanh như không khí.

Những người tới nhà họ Tiêu hôm nay đa phần đều không chú ý tới giới giải trí hay các minh tinh, đặc biệt mấy người trước giờ chưa từng tham gia tiệc rượu thương nghiệp như Diệp Minh Xuyên, càng không mấy ai nhận ra.

Diệp An mặc váy đuôi cá màu tím đứng phía sau, cách Diệp Minh Xuyên không xa. Vừa rồi ở trên lầu, cô ta trông thấy một người dáng dấp rất giống Diệp Minh Xuyên, nhất thời không ngăn nổi lòng hiếu kỳ, thế nên mới thừa dịp Tiêu Đằng không chú ý trộm chạy xuống đây.

Lúc cô ta xuống tới nơi vừa vặn nghe được Diệp Minh Xuyên gọi tiếng "Tiểu An" kia, đương nhiên cô ta sẽ không cho rằng Diệp Minh Xuyên đang gọi mình, dẫu sao cô ta cũng không mù, vẫn nhìn thấy được Diệp Minh Xuyên đang nói chuyện với Đường Dật, cốc nước trong tay hắn cũng là đưa cho Đường Dật.

Nhưng mà sao Diệp Minh Xuyên lại gọi Đường Dật là "Tiểu An"? Diệp An không rõ, cái tên Đường Dật này bất kể nghĩ thế nào cũng chẳng liên quan gì tới chữ "An" hết, Diệp An nhíu chặt mày nhìn hai người Diệp Minh Xuyên, bắt đầu nghi ngờ hay là vừa rồi mình nghe nhầm.

Đáng tiếc cô ta còn chưa nghĩ như vậy được bao lâu, đã lại nghe thấy Diệp Minh Xuyên nói với Đường Dật bên cạnh, "Tiểu An, nếm thử cái này đi."

Tay trái hắn bưng một chiếc đĩa sứ nhỏ, tay phải dùng dĩa xắn một miếng bánh phô mai, đưa tới trước mặt Đường Dật, "Ngon lắm."

Đường Dật cắn một ngụm nhỏ, sau đó lắc đầu, "Món này ngọt quá."

"Vậy à?" Diệp Minh Xuyên không chút do dự cắn ngay chỗ Đường Dật vừa mới cắn.

Vì sao...... vì sao Diệp Minh Xuyên lại gọi Đường Dật là Tiểu An? Diệp An cắn môi nhìn hai người họ, đến tận bây giờ cô ta mới phát hiện thì ra mình vẫn chưa thể hoàn toàn buông bỏ Diệp Minh Xuyên, tâm trí cô ta quay cuồng trong những luồng suy nghĩ, thậm chí còn cảm thấy Đường Dật ở bên cạnh Diệp Minh Xuyên rất có thể là vì làm thế thân cho một người nào đó.

"Sao em lại ở đây?" Tiêu Đằng không biết từ đâu bước tới, túm lấy cánh tay Diệp An, nghiêm giọng hỏi cô ta.

Diệp An dùng mắt ra hiệu cho Tiêu Đằng, nhỏ giọng hỏi, "Sao bọn họ lại tới đây? Anh mời họ tới à?"

"Diệp Minh Xuyên?" Chân mày Tiêu Đằng lập tức nhíu chặt, sao hắn ta có thể mời Diệp Minh Xuyên tới đây được? Hôm nay có thể tới tham dự bữa tiệc này của nhà họ Tiêu đều là những nhân vật nổi tiếng trong thương giới, Diệp Minh Xuyên thì tính là cái gì chứ, cũng dám bước chân tới đây! Hắn tưởng rằng mở được một Thừa Vận là đủ để rũ bỏ thân phận con hát của mình chắc!

Tiêu Đằng cụp mi mắt, nắm chặt tay Diệp An kéo cô ta lên lầu, "Em theo anh qua đây trước đã, lát nữa anh sẽ xử lý hai người bọn họ."

Mấy người trẻ tuổi thuộc chi thứ nhà họ Tiêu đã bắt đầu đi qua đi lại trong đại sảnh tiếp đón khách khứa, Tiêu Đằng thuộc dòng chính, đương nhiên sẽ xuất hiện sau, có điều cũng không thể tới quá muộn được, nếu không sẽ thành thất lễ.

Tám giờ đúng, ba vị quản lý cấp cao của công ty Phạm Tinh bên Mỹ tới, lúc họ xuất hiện, cả đại sảnh đột nhiên im lặng như tờ, tất cả mọi người đều đổ dồn mắt về phía họ, ngoại trừ Diệp Minh Xuyên và Đường Dật.

Có mấy người không biết họ, liền trộm hỏi thăm thân phận của họ từ những người xung quanh. Sau khi được phổ cập về lai lịch của ba người họ, những người đó không ngừng lắc đầu cảm thán, mặt mũi nhà họ Tiêu cũng lớn thật, đến cả quản lý cấp cao của Phạm Tinh cũng mời tới được.

Khách mời cơ bản đã đến đông đủ, ông cụ nhà họ Tiêu liền dẫn Tiêu Đằng bước lên trước, đám người xung quanh đều yên tĩnh lại, chờ ông cụ nhà họ Tiêu lên tiếng.

"Cảm ơn mọi người ngày hôm nay đã nể mặt lão già này, có mặt tại đây."

Lão vừa nói xong, xung quanh liền vang lên một tràng pháo tay.

Đợi tiếng vỗ tay dừng lại, ông cụ nhà họ Tiêu mới nói tiếp, "Hôm nay mời mọi người tới đây, chủ yếu là vì muốn giới thiệu đứa cháu nội không nên thân Tiêu Đằng này của tôi cho mọi người." Nói đến đây, lão liền vươn tay, kéo Tiêu Đằng phía sau tới bên cạnh mình, "Hy vọng sau này các vị có thể chiếu cố nó nhiều hơn."

Người xung quanh đều đáp lời "được được được", "tốt tốt tốt", một bộ muốn coi Tiêu Đằng như cháu nội mình mà chiếu cố vậy.

"Cảm ơn các vị." Ông cụ nhà họ Tiêu chưa nói được mấy câu đã rời đi, trao lại vị trí chủ trì bữa tiệc cho Tiêu Đằng. Mà ông cụ nhà họ Tiêu vừa đi, Tiêu Đằng đã lập tức kéo Diệp An tới bên cạnh mình.

Diệp An cầm ly rượu trên tay, nói nói cười cười theo phía sau Tiêu Đằng đi chúc rượu nói chuyện với từng vị tai to mặt lớn trong thương giới. Tuy nhà họ Tiêu vẫn không chấp nhận cô ta, nhưng qua ngày hôm nay, ít nhất cũng có hơn nửa giới kinh doanh biết cô ta được Tiêu Đằng coi trọng, con đường sau này của cô ta trong giới giải trí cũng sẽ thuận lợi hơn nhiều.

Từ khi biết hôm nay Diệp Minh Xuyên cũng có mặt ở đây, trong đầu Tiêu Đằng đều là suy nghĩ lát nữa phải làm thế nào mới có thể khiến cho Diệp Minh Xuyên đẹp mặt, khiến cho hắn phải mất hết mặt mũi.

Mà không may là, Diệp Minh Xuyên cũng đang nghĩ như vậy.

Thế nên sau khi tùy tiện trò chuyện với vài người, Tiêu Đằng liền chạy tới chỗ Diệp Minh Xuyên đang đứng, mở miệng trào phúng, "Đây chẳng phải là đại minh tinh Diệp Minh Xuyên đấy à?"

Không ít người trong đại sảnh đều đang thời thời khắc khắc chú ý tới nhất cử nhất động của Tiêu Đằng, bọn họ thấy hắn ta tiến vào một góc, còn tưởng ở đó có nhân vật lớn nào, không ngờ lại chỉ là một minh tinh.

Tiêu Đằng hừ lạnh một tiếng, "Không biết ngài Diệp đây dựa vào cái gì mà tới được nhà họ Tiêu chúng tôi nhỉ?"

Diệp Minh Xuyên quay người lại, thuận tiện cũng kéo Đường Dật qua. Hắn đã sớm biết chỉ cần nhìn thấy mình, Tiêu Đằng nhất định sẽ không nhịn được vác mặt tới cho mình đánh mà, bây giờ quả nhiên là vậy.

Diệp Minh Xuyên khẽ cười, nói với Tiêu Đằng, "Tôi tới được đây đương nhiên là vì có thiệp mời của nhà họ Tiêu các người rồi, không thì Tiêu tổng nghĩ là vì sao?"

Tiêu Đằng tiếp tục châm chọc, "Tôi nghĩ thế nào à? Tôi cũng không nhớ nhà họ Tiêu chúng tôi có đưa thiệp mời cho các người đấy, không phải là tới nhà họ Tiêu chúng tôi ăn chực đấy chứ!"

Người vây xem càng ngày càng nhiều, dần dần tạo thành một vòng tròn quây quanh bọn họ, trong mắt đám người này, minh tinh trong giới giải trí bất quá cũng chỉ là món đồ chơi trên tay mình mà thôi, thế nên đương nhiên cũng giống Tiêu Đằng, không tin nhà họ Tiêu lại mời một con hát tới đây, nhất thời những ánh mắt hướng tới Diệp Minh Xuyên đều ngập tràn vẻ khinh bỉ.

Diệp Minh Xuyên không để ý, vẫn mỉm cười nhẹ như trước, không hề để lời Tiêu Đằng nói trong lòng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi