NƠI TA AN LÒNG

MC: “Lại đây lại đây, Liêu Hành lại đây mau lên, mọi người chờ đó!”

Liêu Hành không còn cách nào, nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy, đành phải kiên trì đi lên bục.

Đi được hai bước cảm giác không đúng, phía sau sao lại có tiếng bước chân?

MC sợ hãi kêu: “Ai ai ai! Chủ tịch của chúng ta sao lại đi theo lên vậy? Đây không phải là làm bạn với Liêu ảnh đế sao?”

Vinh Mặc vừa rồi mở màn đọc diễn văn, mọi ngươi tất nhiên đều nhận ra anh. Nhất thời tiếng thét chói tai vang lên.

Hai người cùng nhau đi lên phía trước, Liêu Hành không dám tùy tiện đáp lời, MC đã tới chào, nhiệt tình nói: “Chủ tịch, ngài đây là?”

Vinh Mặc mỉm cười: “Làm đại biểu, vào giúp vui thôi.”

“A a a~ chủ tịch quả là quyết đoán!” MC vỗ tay trước, những người khác cũng vỗ theo. MC đến gần Liêu Hành, trêu chọc nói, “Liêu ảnh đế, đứng cùng sân khấu với ông chủ lớn chúng ta, có cảm giác gì không?”

Liêu Hành động tác lau mồ hôi, thở dài: “Áp lực như núi đó!”

“Ha ha! Vậy thật chờ mong biểu hiện của cậu nha!” MC vỗ vỗ vai cậu, chớp mắt, “Đừng để chúng ta bị thua kém đó! Đương nhiên, cũng đừng quá phận! Người ta còn nắm tiền lương của chúng ta!”

Liêu Hành gật đầu: “Tôi sẽ cố gắng!”

MC lại đi phỏng vấn Vinh Mặc: “Kia, chủ tịch có gì muốn nói không?”

Vinh Mặc liếc mắt nhìn Liêu Hành, cười nói: “Bất luận kết quả thế nào, tôi cũng sẽ không trừ tiền lương mọi người đâu.”

Cả hiện trường vang lên tiếng cười.

MC trịnh trọng: “Tôi đây an tâm rồi! Tốt lắm, giới thiệu về quy tắc trò chơi! Bây giờ nhân viên trong tổ chúng tôi đã xuống dưới chỗ mọi người, trong tay bọn họ là giấy trắng và một cái hộp, mời quý vị viết yêu cầu của mình vào tờ giấy đó, viết xong liền bỏ trong hộp của chúng tôi, khách mời đã được chọn, cũng là hai vị trên sân khấu này của chúng ta sẽ từ trong hộp rút ra hai tờ giấy, sau đó sẽ dựa trên yêu cầu viết trên đó để thực hiện.”

“A a a~” Mọi người bừng tỉnh, nháy mắt ồn ào, “Cái gì cũng đều có thể viết sao?”

“Đương nhiên! Trò chơi mà!” MC nháy mắt, “Thế nhưng, việc trái pháp luật không được! Còn có... Nói không chừng người tiếp theo bị chọn là chính mình nữa, cho nên khi viết, mong các vị coi chừng bị nghiệp quật!”

“Oa! Cái này thú vị thật!”

“Là cơ hội chỉnh người đó! Mau lại đây, lại đây, để tôi viết!”

“Ha ha ha, xem xem tôi nên viết cái gì!”

...

MC nhìn thấy phía dưới ồn ào náo nhiệt, bắt đầu viết vào giấy, cậu ta phụ trách làm không khí sinh động, tiếp tục trò chuyện với hai người: “Thế nào, hai vị khẩn trương không?”

Liêu Hành cười khổ: “Hôm nay là cá tháng tư hả?”

“Tất nhiên không phải, nhưng mà không phải thực kích thích sao? Mọi chuyện đều không biết được.” MC cười hỏi, “Không bằng hai vị nói thử xem mình sợ nhất là chọn được cái gì?”

Liêu Hành: “Cái này sao có thể nói cho cậu được? Lỡ bọn họ không biết, cái thấy tôi nói, lập tức viết thì sao?”

“A ha, không dễ lừa rồi!” MC trêu chọc, “Kia không bằng tiết lộ một chút, sợ nhiều thứ không vậy?”

Liêu Hành thành khẩn nói: “Tất nhiên là nhiều rồi! Lá gan của tôi rất nhỏ đó!”

MC cũng phối hợp cười ha ha theo, hỏi Vinh Mặc đang đứng ở bên: “Còn chủ tịch?”

“Tôi?” Vinh Mặc nhìn Liêu Hành, cười, “Tôi phụ trách bảo vệ cộng sự nhát gan là được rồi.”

“Oa~~~” phía dưới một mảnh la hét.

MC tấm tắc hai tiếng: “Chủ tịch gìn giữ nghệ sĩ như vậy, lỡ chọn được cái gì quá phận một chút, cũng sẽ bảo vệ anh Liêu của chúng ta sao?”

Vinh Mặc thần thái trầm tư: “Thay cậu ta cầu hôn chắc là không được rồi.”

Nói xong lại nhìn về phía Liêu Hành, cười hỏi: “Liêu Hành chắc là chưa có thích cô gái nào chứ?”

Hắn vừa nói lời này, cả hiện trường nhất thời đều trở nên hăng hái, Liêu Hành vài năm gần đây đừng thấy fan ghép đôi cậu lung tung, scandal về đối tượng một cái cũng không có, cho tới bây giờ chưa hề nghe nói có bạn gái, truyền thông cũng như giới giải trí tò mò muốn chết, hôm nay thế mà lại bị ông chủ cậu ta đào ra hỏi, cái này thật náo nhiệt mà.

Thân Việt dưới sân khấu trầm mặt. Lời này của Vinh Mặc nhìn có vẻ vui đùa, nhưng y và Liêu Hành đều biết, những lời này là bức Liêu Hành. Nếu Liêu Hành nói có, ngày mai đầu trang giải trí không hề nghi ngờ chính là đoán cô gái nào, tiếp theo chính là một thời gian rất dài theo dõi scandal này. Nếu Liêu Hành nói không có, thì phải thừa nhận trước truyền thông cùng đồng nghiệp mình độc thân, ngày sau hai người thật sự quen nhau, cũng tuyệt đối không tồn tại scandal là Tiểu tam.

Quan trọng nhất là, Vinh Mặc hỏi chính là cô gái, mà không phải đối tượng. Một khi hai người công bố, theo trò chơi hôm này, hoàn toàn có thể đoán thành Vinh Mặc đã tìm hiểu tình trạng của Liêu Hành trước, mới theo đuổi, mà không phải là mối quan hệ bất chính kim chủ bao dưỡng linh tinh. Thân Việt dám cá, một màn hôm nay, trên internet sẽ xuất hiện một lượng fan CP Vinh Hành khổng lồ, hơn nữa sẽ dưới sự cố ý dung túng cùng đẩy thuyền của Vinh Mặc, không ồn ào mà tạo dư luận.

Thân Việt nhắm mắt, nghiến răng, hận không thể lôi Liêu Hành xuống bỏ của chạy lấy người, nhưng y không thể, hiện tại tất cả những cái này chỉ là trò chơi. Y mở mắt, nhìn Liêu Hành trên đài quả nhiên ha ha cười, xua tay: “Không có, không có đâu.”

MC như thường lệ cố ý trêu ghẹo moi tin, Vinh Mặc thì đứng một bên phối hợp mỉm cười, giống như một ông chủ tốt vừa thức thời lại không làm mất nguyên tắc, Thân Việt cảm thấy rét run cả người.

Đây là âm mưu, ngay từ khi bắt đầu trò chơi này, âm mưu kia đã được tiến hành. Người nắm quyền Vinh Thị đứng ở trên kia giống như là nhất thời hứng trí, dùng một trò chơi tùy ý không ảnh hưởng gì đến đại cục, không ai biết rằng, đây là mở màn chính thức cho cơn lốc của làng giải trí.

Thân Việt thậm trí không biết, Vinh Mặc là từ khi nào bày ra mọi việc, mà ngày hôm nay qua đi, sự việc sẽ lại phát triển đến tình trạng nào? Y không dám tưởng tượng.

Y nhớ tới lời cảnh cáo của trợ lý Phương, không khỏi nắm chặt tay.

Vinh Mặc với Liêu Hành không giống, Liêu Hành là điển hình cho tính cách trốn tránh, gặp chuyện phản ứng sẽ là không nhìn hoặc lùi ra phía sau, có thể tránh xung đột thì tuyệt đối không chủ động nghênh địch. Mà Vinh Mặc lại am hiểu nhất âm mưu tỉ mỉ, từng bước một đem con mồi dụ đến bẫy sắt đã đặt trước, thiên la địa võng, kín không kẽ hở. Ở phía trong, hắn sẽ để cho ngươi đủ không gian giãy dụa, đào thoát, tránh né, nhưng là hết thảy đều trong dự kiến của hắn, hắn chỉ cần bức nhanh một chút, thắt chặt lưới trong tay, ngươi cũng chỉ giống như con thú bình thường bị chém đến đầu rơi máu chảy, sa vào bên trong ấm áp của hắn, cuối cùng không thể thoát đi.

Thân Việt bỗng nhiên cảm thấy khó thở, cảm giác vô lực sâu sắc bao vây lấy y, mà loại vô lực này, lại không thể truyền đạt được với Liêu Hành.

“Là người vô cùng đáng sợ đúng không?”

Bên người bỗng vang lên tiếng nói dọa Thân Việt giật mình, y quay đầu nhìn lại, liền thấy Trầm Hướng cầm ly rượu nhìn hai người đang nói chuyện trên sân khấu, bên miệng hiện lên tia cười: “Anh biết không, mấy năm nay tôi đều cảm thấy may mắn, lúc trước khi tôi với Vinh Thác quen nhau, người anh trai của em ấy đứng về phía chúng tôi. Không, chính xác mà nói là Vinh Mặc này đứng về phía em trai anh ta, mà tôi là người mà em anh ta đồng ý, cho nên anh ta không làm cái gì với tôi.”

Thân Việt không nói gì, im lặng nghe.

“Làm kẻ thù của anh ta là một chuyện vô cùng tuyệt vọng, hiện tại xem ra, làm người yêu của anh ta cũng không phải chuyện may mắn.” Trầm Hướng chạm cốc với y, “Liêu Hành sẽ có kết cục tốt mà, nhưng mà trước khi Happy Ending, cậu ta chắc phải trải qua một khoản thời gian chật vật chút. Hy vọng cậu ta sớm tỉnh ngộ, dù sao... không phải cậu ta không có cảm giác với Vinh Mặc, đúng không?”

Nói xong câu đó, Trầm Hướng liền xoay người đi về phía Vinh Thác.

Thân Việt nhìn théo bóng anh ta, lại nhìn phía sân khấu, Liêu Hành đang cầu MC bỏ qua, đổi lấy điều kiện hào phóng của MC: “Do hai người là cặp đầu tiên lên sân khấu, chúng ta cho ưu đãi nhé! Trong 2 tờ giấy chọn phải, hai người có thể chọn một trong số đó để làm. Như vậy được không?”

“Được, được, cảm ơn!”

Thân Việt thoáng chốc mờ mịt, lẩm bẩm nói: “Kết cục tốt đẹp... được sao?”

Hộp được bưng lên, Liêu Hành cùng Vinh Mặc chọn thăm.

MC liền đi qua hỏi: “Bắt trúng cái gì vậy?”

Liêu Hành tránh anh ta, nhìn tờ giấy mình chọn, nhìn một cái, liền quyết đoán giấu trong tay, lại nhìn về phía Vinh Mặc: “Chúng ta chọn tờ trong tay của chủ tịch đi.”

MC nhướng mày: “Cậu sao biết ngài ấy chọn trúng cái gì liền kêu chọn nó?”

Liêu Hành như đinh đóng cột nói: “Dù sao so với cái tôi chọn cũng đỡ hơn.”

“Oa? Tôi đây thật hiếu kì nha, cậu chọn trúng cái gì đó? Đưa đây, đưa đây để nhìn thử xem!” MC đi qua muốn lấy, Liêu Hành liền tránh, bước hai bước đến gần cô gái PG, ném tờ giấy đi.

“Nè! Cậu dám làm bừa nha!” MC giậm chân, “Cậu sao lại ném đi! Tôi còn không thấy kịp cuối cùng là cậu sợ cái gì!!!”

Liêu Hành vỗ vỗ tay: “He he, sao tôi có thể để anh có cơ hội biết được nhược điểm của tôi.”

“Cậu lợi hại!” MC trừng cậu, hừ một tiếng đi đến bên người Vinh Mặc, “Chúng ta thử nhìn xem chủ tịch rút trúng cái gì?”

Vinh Mặc cười đưa tờ giấy cho anh ta, MC vừa nhìn liền vui vẻ: “Ha ha ha, Anh Liêu, thảm cậu rồi!”

Liêu Hành nhìn anh ta cười như vậy, nhất thời khẩn trương: “Gì đây?”

MC ho khan hai tiếng, cầm lấy tờ giấy chậm rãi đọc: “Dùng phương thức mình cho là lãng mạn nhất tỏ tình với đối phương, PS: không được mở miệng nói chuyện. La la la ~~ tỏ tình nha ~~ phương thức lãng mạn nhất nữa nha~~~ còn không được dùng lời nói để tỏ tình ~~ Anh Liêu, phỏng vấn một chút, cảm giác thế nào?

Liêu Hành vẻ mặt cầu xin: “Tôi hiện giờ đưa tờ giấy kia còn kịp không?”

Đông đảo quần chúng hóng dưa thay MC trả lời: “Không được!”

“Nghe được không? Không được!” MC vui sướng khi người gặp họa, “Thế nhưng, cái này cũng đơn giản quá ha? Đối với cậu diễn qua không ít phim tình cảm rồi, tiết mục tỏ tình này diễn đã quen rồi chớ! Chậc chậc, không được, phải tăng độ khó, không được dùng cảnh trong phim truyền hình, bằng không lợi cho cậu rồi!”

“Uy! Chơi khó như vậy?” Liêu Hành tức giận.

“Phải đó!” MC nháy mắt với Vinh Mặc, cười tủm tỉm hỏi, “Chủ tịch, thế nào?”

Vinh Mặc tỏ vẻ: “Liêu Hành đã bày tỏ nhiều như vậy, mọi người xem trên Ti Vi đã chán rồi? Không bằng để tôi đi?”

MC còn chưa mở miệng, dưới sân khấu đã có không ít ông chủ, nhà đầu tư trầm trồ khen ngợi: “Woa woa woa! Được lắm, được lắm! Chủ tịch Vinh biểu hiện tốt lắm! Không thể để cho chúng ta mất mặt!”

“Thôi bỏ đi...” Liêu Hành cười gượng, “Cái này vẫn để tôi làm cho, có kinh nghiệm hơn.”

“Thôi, ai muốn nhìn cậu tỏ tình!” Kì Uyên ồn ào, “Cậu đã diễn muốn quen thói rồi, một chút kinh hỉ cũng không có! Mọi người nói có đúng không?”

Một tràng hùa theo, Liêu Hành giận: “Kì Uyên! Làm người ai làm thế!”

Kì Uyên cười: “Làm thế mới làm người!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi