MC nhìn hai đại ảnh đế cãi nhau, ha ha cười ngăn cản, “Được rồi, được rồi, kéo dài trò chơi lâu vậy, mau tiếp tục! Khụ khụ, chủ tịch, ngài đã rõ yêu cầu rồi chứ?”
Vinh Mặc gật đầu: “Bày tỏ lãng mạn, không thể nói chuyện.”
MC giơ ngón tay cái lên: “Vậy ngài xem, có ý kiến gì hay không?”
Vinh Mặc nhìn xung quanh sân khấu một vòng, sau khi nhìn thấy đàn dương cầm, ánh mắt lóe sáng, kéo tay Liêu Hành đi qua đó.
Dưới đài một tràng tiếng thét chói tai, Liêu Hành xấu hổ bị anh kéo theo, bước chân có chút lảo đảo.
“Woa woa, chủ tịch rất hiểu nhé!” MC cười hâm nóng không khí, “Anh Liêu, tuy rằng đây là lần đầu tiên được người con trai khác bày tỏ, cũng không cần phải kích động đến đi không nổi chứ!”
Toàn hội trường cười vang.
“Tôi đang khẩn trương mà!” Liêu Hành cãi lại, còn có tâm tình trêu chọc, “Dù sao đối tượng bày tỏ của chúng ta là đại boss đó! Không thấy đông đảo ánh mắt của chị em phụ nữ đang liếc tôi sao? Tôi rất sợ đó? Đêm nay nếu như bị trùm bao đánh, Lương đạo có thể cho tôi nghỉ phép vài ngày không?”
Lương Minh Chiêu phối hợp giơ ly rượu: “Không có gì, nếu bị đánh thiệt, tôi trả tiền thuốc.”
Hiện trường nhất thời trở nên náo nhiệt.
Liêu Hành trong lòng lại vô cùng khẩn trương, bởi vì cậu luôn có dự cảm không ổn. Vinh Mặc để cho cậu đứng gần cây dương cầm, dặn dò cậu: “Em chỉ cần làm tốt chuyện của mình là được, nhìn anh, được không?”
Liêu Hành nuốt nuốt nước miếng, lắp bắp đáp: “Chủ tịch, đây... đây là trò chơi...”
Vinh Mặc cười như không cười nhìn cậu, hỏi lại: “Chứ là gì?”
Liêu Hành lập tức nghẹn lại không thể phản đối.
Vinh Mặc buông cậu ra, cởi áo vest ngoài, đưa cho nhân viên ở bên, cởi bỏ nút áo cổ tay rồi sắn lên, sau khi nói chuyện với nghệ sĩ dương cầm liền ngồi trên ghế.
“A a, xem ra chủ tịch muốn dùng nhạc để bày tỏ tấm lòng rồi.” MC nói, “A... đánh đàn cũng là rất lãng mạn, thế nhưng để bày tỏ... thì có đủ không? Dù sao tạo bầu không khì thì đủ, nhưng để đối phương hiểu thì cũng rất khó nha! Trò chơi quy định không cho nói, cho dù có không khí thì cũng không đủ!”
Mọi người nghị luận với nhau đại bộ phần đều đồng ý với suy nghĩ của MC.
Lòng bàn tay Liêu Hành đổ mồ hôi. Bởi vì cậu đã sớm lĩnh giáo qua, Vinh Mặc lợi hại nhất không phải lời nói! Người này sợ rằng không nói lời nào, chỉ cần nhấc tay kia cũng đủ rồi!
Vinh Mặc thử mấy phím, sau khi chuẩn bị xong, lại dặn cậu: “Nhớ kỹ, nhìn anh là được rồi.”
MC nhắc nhở: “Chủ tịch, không thể nói chuyện!”
Vinh Mặc vô tội nói: ” Còn chưa bắt đầu mà.”
“Được rồi...” MC đen mặt, “Vậy ngài chuẩn bị chưa? Có thể bắt đầu không?”
Vinh Mặc gật đầu
MC: “Được, bắt đầu!”
Ánh đèn bỗng nhiên chiếu xuống, cả hội trường đều phối hợp trở nên yên tĩnh.
Liêu Hành xấu hổ đứng bên đàn dương cầm, chân tay có chút luống cuống. Ánh mắt trốn tránh, vẫn là không dám nhìn trực tiếp Vinh Mặc, đầu lại cứng ngắc không dám quay đi nơi khác.
Vinh Mặc nhìn cậu, nhẹ nhàng mà lướt phím đàn, một chuỗi âm thanh trôi chảy nhẹ nhàng từ đầu ngón tay hắn bay lượn, đầu ngón tay của Vinh Mặc vô cùng đẹp, ngón tay thon dài, từ góc độ Liêu Hành nhìn không được vết chai trên ngón tay anh, chỉ thấy được đầu ngón táy trắng nõn phiêu lượng linh hoạt di chuyển trên phím đàn trắng đen, một khúc nhạc êm tai được hắn tạo ra, nhưng mà Liêu Hành không có lòng dạ nào lắng nghe. Bởi vì ánh mắt cậu hoàn toàn tập trung trên người Vinh Mặc.
Vinh Mặc tựa hồ đối với phím đàn vô cùng quen thuộc, cúi đầu nhìn rất ít, mắt luôn chăm chú nhìn mặt cậu, cũng không chớp mắt, cứ như vậy trực tiếp mà nhìn cậu, còn vô cùng chuyên chú. Miệng anh khẽ mỉm, mang theo nhàn nhạt ý cười, một chút ôn nhu từ trong ánh mắt liền theo đầu lông mi tản ra, như bầu trời đầy sao làm say lòng người, ở dưới đôi mi dài chậm rãi lưu động.
Liêu Hành nín thở, sợ quấy rầy bầu không khí yên tĩnh mà lạ lẫm này.
Vinh Mặc nhìn cậu đang đờ đẫn, ý cười có chút đậm, ánh mắt cong lên, tình cảm quyến luyến mà minh mị tràn đầy trong ánh mắt, nhạc theo vẻ mặt của anh trở nên nhẹ nhàng, âm thanh thanh thoát phối hợp với ý cười của Vinh Mặc khiến cho bao nhiêu ngôi sao nữ đang theo dõi cũng phải che ngực, loại cảm giác tim đập thình thịch như vậy... đem hết thảy đàn ông chốc lát trở thành mảnh vụn a!
Chẳng qua, kiểu người này luôn là người cuốn hút tâm hồn không ít thiếu nữ.
Vinh Thác nghi hoặc nhìn bầu không khí quỷ dị của hai người trên sân khấu, hỏi Trầm Hướng kế bên: “Anh em với Liêu Hành...”
“Honey, em không phải là giờ mới phát hiện ra.. ” Trầm Hướng ngắt đoạn, “Anh còn tưởng lần trước ở nhà trẻ em đã phát hiện.”
“Nhà trẻ?” Vinh Thác nhíu mày, “Em chỉ cảm thấy kì lạ là tại sao Liêu Hành gọi Dục Trạch thôi...”
“Này còn không phải rõ ràng rồi sao?” Trầm Hướng thở dài, “Bình thường ngoại trừ người trong nhà, em thấy anh trai em cho phép ai được kêu tự của con gái chưa?”
“...” Vinh Thác mở to mắt, “Không phải... đây, là chuyện khi nào?”
“Anh sao biết.” Trầm Hướng nhún vai, “Lần trước sinh nhật anh trai em, kêu chúng ta tới giới thiệu cho Liêu Hành gặp còn gì.”
Vinh Thác trầm mặc trong chốc lát, hỏi: “Thế nhưng không phải bởi vì bọn họ đều trùng hợp tới B thị cho nên mới tới tham gia sao?”
Trầm Hướng vẻ mặt đồng tình nhìn cậu: “Honey, lớn như vậy rồi, em sao lại chưa nhận thức được trình độ âm hiểm của anh em?”
Vinh Thác trừng y: “Anh nói ai âm hiểm!”
Trầm Hướng đầu hàng: “Nói anh!”
Nói Vinh Mặc là đệ khống, Vinh Thác này huynh khống cũng không nhẹ đâu!
Giai điệu đã đổi từ chậm rãi thành ôn nhu, có lẽ là sắp kết thúc. Mà Liêu Hành thì đang sa trong ánh mắt ôn nhu chuyên chú của Vinh Mặc, hô hấp khó khăn, hai gò má nóng lên, không dám nhìn thẳng anh, lại không thể nào dời mắt đi.
Vinh Mặc bỗng nhiên trừng mắt, cúi đầu.
Liêu Hành trong nháy mắt thanh tỉnh, mà trò chơi vẫn chưa chấm dứt. Cậu hiểu Vinh Mặc là để cho cậu có thời gian điều chỉnh lại cảm xúc, không khỏi có chút cảm kích. Tuy rằng trò chơi xuất hiện tình trạng ngoài ý muốn, nhưng cậu dù sao cũng đã làm diễn viên nhiều năm, trong nháy mắt liền xuất ra bản lĩnh, hơi hơi mở mắt, nhẹ nhàng hé miệng, lộ ra sự khẩn trương cùng ngại ngùng, nhìn qua chính là thiếu niên sau khi được tỏ tình ngượng ngùng không biết làm sao.
Liêu Hành dám chắc, cậu nghe được tiếng thét chói tai cùng một tràng tiếng chụp ảnh! Chính xác luôn!
Vinh Mặc kết thúc trong hoàn mỹ. Âm thanh cuối cùng hạ xuống, anh đứng lên, đi trước mặt Liêu Hành, cầm lấy tay cậu, xoay người hôn lên, động tác thân sĩ mà tao nhã.
Liêu Hành cả người ngốc lăng, đỏ mặt.
Thanh âm ồn ào chợt bùng lên!
MC cầm mic, che mặt: “Tôi cũng không muốn không biết xấu hổ mà quấy rầy bầu không khí phấn hồng này.. nhịn không được phải nói, tú ân ai mau chết đi a!”
Liêu Hành ho khan một tiếng, cố gắng tự nhiên thu hồi tay, tỏ ra mạnh mẽ trấn định nói: “Chơi xong rồi nhỉ?”
“Đừng nha, còn phải hỏi mọi người có hài lòng với kết quả này không nữa!” MC chỉ sợ thiên hạ không loạn, hướng dưới sân khấu hỏi, “Mọi người nói xem, biểu hiện của chủ tịch chúng ta được không?”
“Được! Không có gì đẹp hơn!”
“Chúng ta thấy phản ứng của Liêu Hành được không?”
“Được! Rất được!”
“Vậy mọi người nói...” MC kéo dài ngữ điệu, “Bọn họ có xứng không?”
“Xứng! Qủa thực là xứng đôi quá!” Lương Minh Chiêu mới người chân chính không sợ thiên hạ đại loạn, vỗ tay đầu tiên, “Hai vị trên sân khấu khi nào thì uống rượu mừng, anh cho các chủ lì xì liền!”
Kì Uyên nhấc tay: “Tui cũng gửi nhé!”
Lương Minh Chiêu trong giới là người nổi tiếng làm loạn, Kì Uyên là người hay đùa, hai người bọn họ kẻ tung người hứng, những người khác liền phụ họa theo, cùng nhau nói đùa: “Cùng một chỗ! Cùng một chỗ!”
MC sợ tới mức vội vàng nhìn biểu tình của Vinh Mặc, cậu ta cũng không muốn đắc tội với Boss lớn đâu, kết quả thấy được sắc mặt cứng ngắc ngược lại là Liêu Hành, Vinh Mặc đứng một bên chỉ vẫn bảo trì vẻ tươi cười, bình tĩnh đến làm người khác muốn quỳ.
MC nhìn anh không giận, cũng đi qua, thử thăm dò bằng câu nói đùa: “Chủ tịch, Liêu ca, hai người xem mọi người muốn hai người cùng một chỗ nè!”
Liêu Hành cho tới bây giờ đều chưa gặp qua tình huống này, nhất thời có chút không biết làm sao.
Vinh Mặc nhìn cậu, cười, “Kia phải hỏi con gái của tôi đã.”
Người ở đây nháy mắt trở nên yên tĩnh. Vinh Mặc còn có một đứa con gái, đùa cợt như vậy có thể hơi quá phận rồi. Mọi người lúc này mới nhớ tới, Vinh Mặc chính là đại boss của Vịnh thị! Bọn họ vừa rồi cư nhiên nhốn nhào muốn hắn quen với Liêu Hành! Nhiều người chợt đổ mồ hôi lạnh, âm thầm mắng miệng mình tiện, chuyện đùa của Vinh Mặc có thể tùy tiện nói vậy sao?
MC cũng ý thức được nên chấm dứt, ngay lập tức ha ha nói mấy câu rồi để cho hai người làm mẫu xuống, bắt đầu chọn khách quý gặp họa tiếp theo: “Lần này không thể làm một việc nhé, phải làm cả hai! Đến, đến, đến đây, chúng ta xem vị khách tiếp theo là...”
Vinh Mặc cùng Liêu Hành lần lượt xuống sân khấu, Liêu Hành chào cũng không thèm chào, bay thẳng về chỗ Thân Việt.
Thân Việt mặt không chút thay đổi nhìn cậu đến gần, hai người thấp giọng nói mấy câu, liền xoay người đi đến trong góc.
Vinh Mặc đi đến bên người Vinh Thác, nhìn vẻ mặt em trai tò mò nhìn mình, cười vỗ vỗ đầu cậu: “Làm sao vậy?”
Vinh Thác vì động tác này có chút không được tự nhiên, cậu đã lớn như vậy, còn bị đối xử như con nít, thực 囧. Cậu nhìn Liêu Hành đang ở trong góc không xa, hỏi: “Anh, anh với Liêu Hành...”
Vinh Mặc nhìn Trầm Hướng một cái: “Trầm Hướng nói với em?”
Trầm Hướng nhún vai.
Vinh Thác đen mặt, đây là đang nói cậu phản ứng trì độn hả.
“Được rồi, chuyện của anh anh sẽ xử lý.” Vinh Mặc không nói nhiều, “Em trước không cần nói với người trong nhà, mọi chuyện đã định anh sẽ nói cùng với người nhà.”
“Mọi chuyện đã định mới nói hả...” Vinh Thác nói thầm, “Em thấy ba mẹ lần này tuyệt đối sẽ không đồng ý dễ dàng giống như lần trước với bọn em...”
“Kia cũng là chuyện của anh.” Vinh Mặc nhìn Liêu Hành cùng Thân Việt biến mất ở đại sảnh, biểu tình lạnh đi, thản nhiên nói, “Em chỉ cần giúp anh chăm sóc mấy người xung quanh Liêu Hành là được rồi.”
“Người xung quanh?” Vinh Thác mờ mịt.
Trầm Hướng thở dài: “Về anh nói em nghe.”
“Ừ.” Vinh Thác gật đầu.
“Được rồi, hai người nói tiếp đi, anh đi tìm Lương Minh Chiêu.” Vinh Mặc nói xong, từ khay của bồi bàn lấy một ly rượu vang đỏ, đi đến bên người Lương Minh Chiêu, chào hỏi bạn bè.
Ngại những người khác ở đây, Lương Minh Chiêu cũng không nói gì. Nhưng vẫn khen anh một câu: “Lá gan rất lớn, rất có quyết đoán!”
Vinh Mặc mỉm cười: “Tôi luôn vậy.”
Tác giả:
Tới chương này, có thể giải thích một chút về người vợ đã mất của Vinh Mặc:
- Gia tộc của Vinh Mặc tất nhiên là yêu cầu cao, tuy rằng không có tư tưởng trọng nam khinh nữ, nhưng với Vinh Thác đã không mong đợi gì rồi, nếu như hắn là con lớn cũng vậy, người trong nhà sẽ bị người trong họ bàn tán cũng như đối với địa vị trong tộc của hắn cũng không có lợi. Tuy rằng mình không viết về thương chiến trong tộc của Vinh Mặc nhưng không có nghĩa là không có. Nếu để hắn có con thì việc Vinh gia tiếp nhận Liêu Hành sau này sẽ không quá kì lạ — được rồi chủ yếu là ngay từ đầu mình không tính viết quá nhiều về phương diện này, cho nên nếu có con gái, sẽ không quá khó khăn.
- Mình khi lập dàn ý, thói quen một người cũng ảnh hưởng một chút cái nhìn cá nhân nên không thể giải thích được, mọi người hiểu là được, mình đối với vấn đề đã kết hôn cũng không quá quan trọng, chỉ cần không vi phạm pháp luật với đạo đức là được, việc này cũng không cần giải thích, cũng không muốn nghiên cứu nhiều, cho nên truyện của mình, mình tôn trọng những gì mỗi nhân vật đã trải qua cũng như tính hướng.
- Mình một … không … Viết cẩu huyết, hai không viết chuyện nhà sau khi kết hôn, đây là một câu chuyện dễ thương để giải trí, 1V1, chỉ là chuyện xưa giữa hai người mà thôi, mặc kệ trong hiện thực có hay không, truyện của mình sẽ không xuất hiện chuyện bởi vì người trước đó mà ghen tuông rối rắm buồn bực thương cảm, cho nên não bổ cái gì người sống không thắng nổi người chết, Vinh Mặc chắc chắn rất nhớ vợ trước blabla......thì đừng mong.
- Mình cảm thấy nhân vật Vinh Mặc không có vấn đề gì hết, không một chân đạp 2 thuyền, tính cách cũng được. Về vợ trước của Vinh Mặc, phía sau chuyện mình sẽ giải thích, nhưng không nói nhiều, việc vợ trước có phải là tình cảm chân thật hay chỉ là hoa hồng ánh trăng phù phiếm, mọi người tự suy ngẫm, mình không giải thích, mỗi đoạn tình cảm của con người đều là giai đoạn, ngươi không thể vì giai đoạn đó ra sao mà phủ nhận nó.
Nói về Vinh Mặc quá mạnh mẽ, bá đạo, bắt buộc Liêu Hành, còn chưa yêu sâu đậm, cho nên cảm thấy bất công cho Liêu Hành... Về cái này, mình giải thích chút
- Nếu chỉ là vì nhân tố hứng thú khiêu chiến, Vinh Mặc là người bận rộn như vậy sẽ không mưa dầm thấm lâu... Từ đầu đến cuối anh ta đều rất tôn trọng Liêu Hành, chưa từng lấy quyền ra làm chuyện tư, hai người thân phận có khác, nhưng trong quá trình kết giao vẫn ngang hàng, mình không biết có phải do ngôn ngữ hay hành vi gì của anh ấy khiến anh ta có lỗi giác bá đạo hay không...
- Vinh Mặc dùng tình thế bày tỏ bắt buộc như vậy là muốn ép Liêu Hành đó... Mọi người không phát hiện ra sao, mọi người nhớ lại đi, Liêu Hành đã từ chối ảnh nhiều lần rồi, hơn nữa bản thân Liêu Hành là người hay trốn tránh, mờ mịch, không ép cậu ta, cậu ta sẽ vẫn trốn tránh, Vinh Mặc là người kiêu ngạo như vậy sao để cho Liêu Hành uống thuốc đắng, Liêu Hành sẽ vẫn trốn thôi, nhưng vì Vinh Mặc là boss nên bên ngoài mới giữ mặt mũi... nhưng Vinh Mặc không muốn giữ tình trạng này.
- Thôi mn xem tiếp đi, tình trạng boss Vinh lo được lo mất mọi người vẫn chưa thấy đâu...
Tác giả nói nhiều quá, nên tớ edit chút chút tóm tắt sơ qua thôi nha.