NÔNG KIỀU CÓ PHÚC

Editor: ChieuNinh_dd.lequydon

Trần A Phúc chậc chậc hai tiếng, ôm Trần Đại Bảo hôn hai cái, khen ngợi: "A, Đại Bảo vốn đã xinh đẹp, bây giờ mặc bộ đồ mới vào, nương cũng nhận không ra, giống như là tiểu mỹ nam tử từ trong tranh đi ra. Ai nha nha, chờ nhi tử lớn lên, không biết sẽ có bao nhiêu cô nương thích đây."

Đại Bảo cao hứng khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, còn nghĩ một đằng nói một nẻo: "Nương khen nhi tử thế này, nhi tử rất thẹn thùng."

Trần A Phúc cười nói: "Về sau nương ngày ngày khen nhi tử như thế, nhi tử cũng sẽ không thẹn thùng nữa." Nói xong, vấn kiểu tóc trùng thiên pháo cho nó.

Trần Đại Bảo vội vàng xuống giường mang hài cỏ nhỏ, chạy tới ngoài phòng. Vừa vặn Vương thị cùng A Lộc đều thức dậy, bọn họ nhìn thấy Đại Bảo mặc bộ đồ mới, đều vui lòng nói lời khen ngợi, làm Đại Bảo vui vẻ điên.

Cậu rất muốn đi bên ngoài khoe khoang một chút, đặc biệt là muốn cho tiểu đồng bọn tốt là Tiểu Thạch và Tứ Hỉ tử chơi chung xem một chút, chỉ là nhìn bên ngoài mưa dầm cùng lầy lội, nên vẫn nhịn xuống, chỉ được xoay vòng quanh ở trong phòng. Bởi vì đũng quần rất thấp, thỉnh thoảng phải kéo quần lên trên.

Trong miệng còn nói lảm nhảm: "Ôi, trời cứ mưa, muốn đi ra ngoài tản bộ một chút cũng không được."

Chọc cho những người khác cười lớn một trận.

Hôm nay là lần đầu tiên Trần A Phúc nấu cơm, không để Vương thị động thủ. Nàng lại cắt dưa muối, cắt cực kỳ chậm, còn chưa dám thái sợi, chỉ có thể cắt miếng. Cắt xong dưa muối dùng nước rửa, lại trộn chút đường phèn đập vụn cùng tỏi giã. Đáng tiếc không có tương ớt hoặc là dầu vừng, nếu không còn ngn hơn.

Cũng không giống Vương thị sáng sớm luộc một quả trứng gà cho Trần Danh, mà là chưng thành canh trứng gà, thả chút mỡ heo cùng hành lá cắt nhỏ, mùi thơm truyền thật xa.

Thức ăn bưng lên bàn, cháo gạo lức cũng nhiều hơn bình thường một chút. Trừ Vương thị có một chút đau lòng tốn nhiều nguyên liệu nấu ăn, những người khác thì vui mừng rồi.

A Lộc ăn một miếng dưa muối nói: "Tỷ làm dưa muối ăn ngon thật, không mặn, còn đặc biệt ngon."

Đại Bảo kích động đến không thôi, giống như là nó làm được. Nghe tiểu cữu cữu khen ngợi, khóe mắt đuôi mày đều là vui vẻ, vừa ăn dưa muối, vừa không ngừng phụ họa: "Đúng, đúng, nương ta thông tuệ thật là làm cho người ta không thể tưởng được đâu. Ông ngoại nếm thử, bà ngoại nếm thử." Còn kẹp dưa muối cho Trần Danh cùng Vương thị.

Trần Danh cũng cầm thìa nhỏ múc một muỗng canh trứng gà cho mỗi người bọn họ, cười nói:, "Nếm thử, A Phúc khéo tay, chưng trứng cũng rất ngon."

Vương thị cũng mừng rỡ không thôi, trên mặt còn giả bộ cả giận nói: "Ta cũng biết rõ như vậy làm ăn ngon, nhưng mà trong nhà chính là cái điều kiện này."

Trần A Phúc kéo tay áo Vương thị làm nũng nói: "Nương, bệnh con khỏi rồi, nhà chúng ta sẽ càng ngày càng tốt. Về sau, con sẽ kiếm tiền nhiều hơn, sẽ làm thật nhiều thức ăn ngon."

Kỳ thật Vương thị chỉ lớn hơn Trần A Phúc đời trước bốn tuổi, nhưng Trần A Phúc thế này lại thật lòng coi bà như chính là mẹ ruột của mình.

Trần Đại Bảo nhìn thấy nương mềm mại dịu dàng đang làm nũng cùng bà ngoại, lại đắc ý không thôi, giúp đỡ khuyên nhủ: "Bà ngoại, cũng đừng nóng giận, bà nhìn xem nương của con khiến người ta đau lòng biết bao nhiêu."

Lời Trần Đại Bảo nói lại chọc cười Trần Danh cùng A Lộc không thôi, ngay cả Vương thị cũng cười rộ lên, điểm đầu nó nói: "Khiến người ta đau lòng nhất chính là con đó." Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh

Người một nhà nghĩ tới những thứ giỏ may vá và túi may vá làm được không đồng nhất kia, đều sinh ra rất nhiều mong đợi đối với tương lai, ngóng trông mười chín tháng sáu đến nhanh một chút. Đặc biệt là A Lộc, hắn nằm mộng cũng muốn chữa lành chân, về sau mới có thể làm việc nhiều, quả đấm mới có thể cứng rắn, che chở người một nhà.

Sau khi ăn xong, mưa không chỉ không ngừng nghỉ, còn càng rơi xuống càng lớn.

Hôm nay không có cách nào đi thị trấn mua thuốc, Vương thị vẫn đội mưa ra ngoài. Bà muốn đi thôn Cổ Kiều mua một ít thịt trở về bổ thân thể cho Trần Danh, trong khoảng thời gian này Trần Danh rất vất vả, phải ăn khá hơn chút mới được.

Trần A Phúc chịu khó đi băm thức ăn cho gà, sau đó lại đội áo tơi đi hậu viện cho gà ăn. Trần Danh là tiếp tục bện giỏ, hiện tại khí trời trở nên lạnh, còn có gió, hắn mặc áo kép, trên đầu còn mang mũ đội, ngồi bện ở trong phòng bếp.

A Lộc và Đại Bảo đang học bài ở đông phòng. Trần A Phúc kể từ sau khi khỏi bệnh, rất nhiều công việc đều đoạt lấy để làm, quy định hai tiểu tử này buổi sáng mỗi ngày nhất định phải đọc sách một canh giờ, buổi tối đọc nửa canh giờ.

Trần A Phúc cho gà ăn xong, liền về đông phòng. Trong phòng chồng giỏ may vá hai mươi mấy cái đã làm tốt, giỏ may vá một khi làm xong thì Vương thị sẽ đặt ở đông phòng, sợ bị người khác ngẫu nhiên đến nhà sẽ nhìn thấy.

Giỏ may vá có hình tròn có hình vuông, có lớn có nhỏ, tuyệt đại đa số là cành lá hương bồ bện ra, cũng có một số ít là mảnh cành liễu bện. Đều dùng vải mịn dán lên dọc theo kẽ hở trong giỏ, bên trong giỏ dùng vải vụn cắt thành những đóa hoa cỏ nhỏ đính lên các mối nối, dọc theo mép giỏ may dùng túi lưới bện thành hai đóa hoa hơi lớn hơn.

Xem hết giỏ may vá, nàng lại từ bên trong tủ giường lấy ra hai cái túi may vá xem, lại cười đến mặt mày cong cong.

Túi may vá hình chữ nhật một mặt may làm ba đóa hoa sen nhỏ xinh cùng vài miếng lá sen. Túi may vá hình tròn một mặt may là dùng vải gấm làm tranh hoạt hình đầu chó, hai con mắt đen tròn trịa, một cái chóp mũi đen sẫm, miệng cười còn lè ra một cái lưỡi đỏ đầu, đáng yêu cực kỳ.

Mặt khác của hai loại túi may vá giống nhau, đều là mấy cái khuy cài dùng vân gấm bện hoa cúc. Khuy cài cực kỳ tinh mỹ, là vẽ rồng điểm mắt làm túi may vá. Hơn nữa, loại khuy cài này là không có ở thời đại này.

Cũng là thời điểm trước kia Vương thị đang làm khuy cài, Trần A Phúc mới biết được khuy cài thời đại này tương đối như một, chính là dùng vải hoặc túi lưới túm thành một kiểu chụp cùng dùng bố coi như làm thành cái gút.

Trần A Phúc biết rõ, chính là lịch sử trong trường ở kiếp trước, khuy cài phát triển mạnh mẽ cũng là bắt đầu từ triều Thanh. Từ một kiểu khuy cài đến mô phỏng theo sự thay đổi của đài hoa lớn, và khuy áo từ chữ cát thời cũ, càng ngày càng tinh mỹ phức tạp. Về sau khuy cài, đã không phải là chỉ một nút áo, lại là trang sức tinh mỹ. Đặc biệt là đến thời dân quốc, khuy cài trên sườn xám lại càng xa hoa, đa dạng nhiều.

Đời trước lúc nàng ở đại học, bởi vì thích khuy cài, còn đặc biệt viết bài luận văn về khuy cài. Vì thế còn tra xét rất nhiều tài liệu, nhìn rất nhiều hình ảnh. Nhưng nàng chưa từng làm qua, bởi vì khuy cài làm tinh mỹ đặc biệt không dễ, không chỉ phải khéo tay, còn đặc biệt tốn công phu, so với làm một bộ quần áo còn phí tinh lực hơn.

Mặc dù Trần A Phúc không biết làm khuy cài, nhưng nàng xem qua, sẽ nói, trong nhà lại có Vương thị là tú nương khéo tay dạng này. Cho nên, nàng lại có ý tưởng mới, không chỉ muốn làm dạng túi may vá không đồng nhất, còn muốn cải cách khuy cài cho Đại Thuận Triều bắt đầu từ nhà nàng.

Vương thị không hổ là tú nương thâm niên, không chỉ lĩnh ngộ tinh túy túi may vá bao cùng khuy cài rất nhanh, còn phát huy nó, vân vê phù hợp đặc thù thẩm mỹ thời đại này. Làm được đồ này nọ, chế tác tinh tế, phối màu tốt, còn dễ nhìn hơn Trần A Phúc thiết kế. Trần A Phúc rất có tự biết rõ, bản thân mình cho dù khôi phục thân thể, thứ làm ra được cũng không theo kịp một phần mười Vương thị làm. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d

Vật liệu làm túi may vá cũng tốt, đều là dùng gấm vóc làm ra. Lúc cái túi may vá đầu tiên được làm xong, lóe sáng con mắt người một nhà.

Chỉ là làm loại túi may vá này quá tốn thời gian, hơn hai tháng cũng mới làm sáu cái. Thời gian đến mười chín tháng sáu còn chỉ có hơn nửa tháng, nhiều lắm là còn có thể làm hai cái.

Trần A Phúc đã nghĩ kỹ, tiền giỏ may vá tương đối đại chúng, sẽ không định giá cao, nhưng một vài túi may vá này nhất định phải bán giá cao. Bởi vì nó không chỉ là túi may vá nữ nhân không rời bỏ, mà còn là vật phẩm xa hoa xa xỉ, lại là khuy cài cải cách vĩ đại.

Lần này chỉ làm khuy cài hoa cúc, về sau lại làm khuy cài khác, có thể kiếm thêm nhiều lợi nhuận.
     
Hết chương 24.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi