NÔNG KIỀU CÓ PHÚC

Editor: ChieuNinh_dd.lequydon

Giấu đi túi may vá, Trần A Phúc vừa bện túi lưới, vừa đọc sách cùng hai tiểu shota.

Chỉ chốc lát sau, Trần lão thái lại đội mưa đến.

Sắc mặt lão phu nhân đặc biệt không dễ coi, vốn là muốn tìm cớ mắng Vương thị một trận, nhưng không thấy được Vương thị, liền kéo nhi tử đi tây phòng.

Bà nói khẽ với Trần Danh: "Nương khó chịu trong lòng, một đêm ngày hôm qua cảm giác không ngủ ngon."

Trần Danh sững sờ, hỏi: "Nương như thế nào, ai chọc giận người?"

Lão phu nhân tức giận nói: "Còn không phải là nha đầu kia."

"A Phúc chọc nương như thế nào?" Trần Danh thất kinh hỏi.

Lão phu nhân nói: "A Phúc khỏi bệnh rồi, người lại dễ coi như thế, nếu như không lập nữ hộ, gả đi nhà người ta, các con sẽ thu không ít sính lễ. Nhưng nó lại lập nữ hộ, phàm là người muốn đến cửa làm con rể, đều là nghèo kiết xác, căn bản cầm không ra tiền. Nhi tử ngốc, các con chính là dưỡng nó mười lăm năm, xem bệnh bốc thuốc cho nó, còn lấy con trai đến cho nó, tốn trên người nó ít nhất vài chục xâu tiền. Nhưng nó lớn lên, không nói báo đáp con cái người làm cha này, còn phân mất một mẫu đất đai của A Lộc lập nữ hộ. Ai da, A Lộc của ta, què chân, còn bị phân chia đất đai, chính là lỗ lớn." Nói xong, còn tức giận nện vào ngực vài cái.

Trần Danh vội vàng khuyên nhủ: "Nương, A Phúc và Đại Bảo đều là đứa bé ngoan trọng tình nghĩa, bọn họ sẽ không quên Trần gia nuôi dưỡng bọn họ. Lại nói, chuyện A Phúc đã từng là ngốc tử xa gần người ta đều biết rõ, nhà người tốt nguyện ý ra nhiều tiền như vậy cưới nó sao?"

"Vậy cũng không nhất định, nghe Hồ thị nói, một hộ ở trấn trên là người có tiền đã đến trong thôn hỏi thăm tình huống A Phúc, nghe nói A Phúc lập nữ hộ, mới bỏ đi ý niệm trong đầu." Lão phu nhân tức giận nói.

Thì ra là có tay của có Hồ thị, không trách được lão phu nhân tức giận như thế.

Trần Danh không có ấn tượng tốt đối với Hồ thị, nhưng bà ta dù sao cũng là đại tẩu, không thể nói rõ ràng. Nhưng lần này Hồ thị xúi giục lão phu nhân đến mắng A Phúc, thì hắn phải nói rõ.

Hắn nói: "Nương, người và đại tẩu chung đụng nhiều năm như thế, nói lời của nàng ta có thể tin hoàn toàn sao? Nếu thật có người tốt như vậy, có tiền, lại ở trên trấn, muốn cầu thú A Phúc, đại tẩu sẽ không chỉ không lấy ra để nói cho người, sẽ còn nghĩ biện pháp trộn lẫn chuyện này, lặng lẽ giúp đỡ A Cúc nói vun vào."

Trần Danh nói những lời kia không phải là lòng tiểu nhân, đây thật là Hồ thị có thể làm được.

Lão phu nhân vừa nghĩ cũng đúng, Hồ thị còn không phải là loại người như vậy sao. Bản thân mình nhất thời sốt ruột, liền mắc bẫy của nàng ta. Nhưng vẫn mạnh miệng nói: "Nương biết rõ Hồ thị tâm tư không được tốt lắm, nhưng con và A Lộc vẫn là lỗ lớn. Uổng công con nuôi nha đầu kia vài chục năm, A Lộc còn bị nó phân đi một mẫu đất." Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh

Trần Danh cười đứng dậy đi đông phòng lấy ra một cái giỏ may vá làm xong đưa cho Trần lão thái, hỏi: "Nương xem cái giỏ may vá này đẹp không?"

Đây là một cái giỏ may vá hình vuông, bên trong là vải mịn màu xanh nhạt, may một ít hoa nhỏ tươi đẹp cùng lá cây cỏ nhỏ xanh ở khe hỡ.

Lão phu nhân kinh ngạc nói: "Đây là rổ may vá? Ai da, lão bà tử sống lớn tuổi như vậy, vẫn là lần đầu tiên chứng kiến rổ may vá tinh xảo đẹp mắt như thế."

Trần Danh cười nói: "Cái giỏ may vá này chính là A Phúc sau khi khỏi bệnh làm được, nó nói làm nhiều một chút cầm đi Linh Ẩn Tự bán, tích góp tiền nhanh chóng đi xem chân cho A Lộc."

Trần lão thái nghe xong, trong lòng mới coi như khá hơn một ít. Bà nghe lão Tam Trần Thực đã nói qua, bên trong phủ thành có y quán nhà thiên kim, trị liệu cốt thương vô cùng tốt. Chỉ là phí khám bệnh quá đắt, không phải là dân chúng bình thường có thể xem được, đều là xem cho người nhà có tiền, ngay cả rất nhiều người kinh thành có tiền đều đi chỗ đó xem bệnh.

Nếu như què chân của A Lộc được khám, vậy nỗi băn khoăn lớn nhất cuộc đời của bà cũng nhẹ nhàng.

"Coi như nha đầu kia có lương tâm." Lão phu nhân nói, lại trả giỏ lại cho Trần Danh nói: "Nhanh chóng giấu kỹ giỏ này, đừng để cho người khác nhìn thấy, càng không thể để Hồ thị biết. Nương cũng tới giúp đỡ làm thêm một ít, có bao nhiêu bán lấy tiền xem bệnh cho A Lộc."

Trần Danh cười nói: "Không cần nương hỗ trợ, nhi tử thong thả bện giỏ, một mình A Phúc khâu vải bố lại thì đủ rồi." Hắn cũng không dám nói là Vương thị nhận việc thêu thùa ít lại mà làm, như vậy lão phu nhân muốn mắng chửi người.

Lão phu nhân lại hỏi: "A Phúc khỏi bệnh rồi, bọn nó cũng sẽ không liên tục để cho con nuôi trong nhà đi?"

Trần Danh gật đầu nói: "Vâng, nếu như bệnh của Trần A Phúc khỏi hẳn triệt để, chắc chắn sẽ không lại gánh nặng cho chúng ta. Nó còn nói, về sau kiếm tiền, để cho chúng ta qua ngày tốt lành, muốn hiếu kính chúng ta giống như nhi tử." Mắt nhìn lão phu nhân, còn nói: "Nó còn nói biết rõ người và đại ca đối tốt với nó và Đại Bảo, còn muốn hiếu kính hai người kìa. Nương chờ hưởng phúc đi, A Phúc khỏi bệnh, thì rất thông tuệ."

Lão phu nhân nghe, càng cao hứng.

Trần lão thái cùng Trần Danh thầm thì, lại không biết ngoài cửa có người thứ ba đang nghe lén.

Trần Đại Bảo về đông phòng nói trộm nghe được cho Trần A Phúc và Trần A Lộc. Trần A Phúc nghe lại là một trận hoảng sợ, cũng may trước lập nữ hộ, hôn sự của chính mình người khác không gây khó dễ được.

Trần A Phúc đã sớm có dự định đối với sinh sống cuộc đời này.

Kiếp này, nếu như có thể gặp được nam nhân tốt thật lòng đối với mình, thì gả - - không, hẳn là thú. Dù sao, ở cổ đại một nữ nhân mang hài tử không dễ sống, đặc biệt là dung mạo của mình quá nổi bật, nhất định là có nam nhân có ý xấu. Lại một cái nữa, nàng đời trước một mình cô đơn đến khó chịu, vẫn muốn thêm mấy đứa hài tử, còn đặc biệt tưởng nhớ muốn có nữ nhi. Đời trước cái nguyện vọng này đến chết cũng không thực hiện được, nàng hy vọng kiếp này có thể thực hiện.

Nếu như không gặp được nam nhân tốt, vậy thì cả đời không cưới. Cho dù cực khổ nữa, cũng không cưới. Dù sao nàng đã có một đứa con trai, còn có cha mẹ hiền lành đệ đệ thiện lương. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh

Cuộc đời này của Trần A Phúc so với kiếp trước đúng là thực tế nhiều hơn, trong suy nghĩ nam nhân tốt một chút cũng không liên quan cùng cao phú soái.

Tổng kết ra được chính là bốn điểm, nàng gọi là nam nhân "bốn tốt" cổ đại.

Đầu tiên phải lớn lên không có trở ngại, chính là ngũ quan đoan chính, tứ chi kiện toàn, tốt nhất thân cao ở trên một mét bảy. Thật sự không được, ở trên 1m65 cũng được. Yêu cầu thân cao cũng không phải từ xuất phát mỹ quan, chủ yếu là suy tính làm công việc dùng thể lực cùng sức chiến đấu, dù sao nàng và Đại Bảo một người yếu, một người nhỏ.

Tiếp theo là biết rõ thương vợ con, tính tình ôn hòa một chút, phải đối xử tốt với mình và Đại Bảo, cho phép mình chăm sóc nhà mẹ đẻ, không phải là cái loại động một chút là đánh nữ nhân hài tử, hoặc là cái loại chưa trưởng thành ngu hiếu, treo ngược ở lão nương trên đai lưng đó.

Thứ ba là nhân phẩm không tệ, chính là tuân kỷ công dân lương thiện tuân thủ pháp luật, không có có ham mê bất lương, nhất định phải tự lập, mà không phải hết ăn lại nằm, ôm tư thế ăn cơm mềm cả đời.

Thứ tư là có chút sạch sẽ, phải đánh răng ngày ngày, rửa mặt rửa chân, ít nhất năm ngày ba bữa tắm rửa một lần. Cái loại nam nhân hàm răng trên phủ đầy cáu bẩn vàng khè, hoặc là trên người có mùi là lạ, cho dù tốt nàng cũng chịu không nổi.

Chính là loại nam nhân "bốn tốt" tiêu chuẩn thấp nhất này, về sau Trần A Phúc mới biết được ở cái thế giới này dù là nông thôn cũng thuộc về loại nam nhân tốt tuyệt thế lợi hại, có thể gặp nhưng không thể cầu. Đối với nàng này loại nữ nhân cố định chiêu con rể, thì lại là thỉnh cầu mà không được. Đương nhiên, đâyy là nói sau.

Nghĩ đến lão phu nhân không gây khó dễ được hôn sự của mình, Trần A Phúc mừng thầm không thôi. Về sau, có cưới hay không, thì nàng xem có thể gặp được nam nhân "bốn tốt" tiêu chuẩn thấp nhất hay không.
     

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi