NÔNG KIỀU CÓ PHÚC

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Đại Bảo tinh nhiều lắm, cậu đã từ miệng của Trần A Phúc cùng những người bên này biết rõ nữ nhân kia cùng mẫu thân là quan hệ như thế nào.

Cậu thành thạo nói: "Cái ô giấy dầu dù có rắn chắc cũng là giấy làm ra, nhất định sẽ bị ba ba đánh xuyên qua, rớt ở trên người bà ta."
Tiểu cô nương cau mũi, ghét bỏ nói: "Công chúa hư hỏng thật là thối thối."
Trần A Phúc thấp giọng nói: "Gọi nàng ta là nữ nhân hư hỏng, ngàn vạn lần đừng kêu công chúa hư hỏng."
Tiểu cô nương gật gật đầu, lại nói: "Người đàn bà xấu xa kia thật là thối thối."
Nghe nói xảy ra loại chuyện lạ này, tất cả mọi người trong chùa đi ra xem náo nhiệt.

Các hòa thượng hai tay hợp thành chữ thập niệm phật, có một ít khách hành hương còn quỳ xuống dập đầu về phía đoàn chim, nói: "Điểu tiên đến rồi."
Đám người Trần A Phúc liên tục đi đến bên ngoài thiện phòng Vô Trí hòa thượng, chứng kiến "Điểu vung nồi" như cũ trôi nổi ở trên không đại điện.
Hộ vệ tiến vào chùa miếu không thể đeo binh khí, cho nên không có mang cung tên, cũng không có bất kỳ biện pháp nào với đám chim.

Vinh Chiêu chỉ có chờ ở trong đại điện, chùng nào đoàn chim tản đi, lúc đó nàng ta mới dám ra đây.

Đương nhiên, dù cho bọn họ mang theo cung tiễn, hòa thượng Linh Ẩn Tự cũng sẽ không cho phép bọn họ sát sinh ở trong chùa.
Tiến vào thiện phòng, hai đứa bé bị tiểu hòa thượng Quy Nhị lĩnh đi phòng phía bên phải ăn điểm tâm.

Hai đứa bé trước còn không chịu, Trần A Phúc gật gật đầu với bọn họ, bọn họ mới đi theo.
Trần A Phúc là được Quy Nhất mời vào phòng bên trái.

Trong phòng dựa vào tường hai hàng hộp cơm, bàn con trên giường còn có hai hộp đựng thức ăn, đây là điểm tâm Trần A Phúc cầm cho lão hòa thượng.
Nàng hợp hai tay thành chữ thập với Vô Trí lão hòa thượng ngồi xếp bằng ở trên giường, nói: "Đại sư khỏe."
Vô Trí hai tay hợp thành chữ thập nói: "A Di Đà Phật, nữ thí chủ mời ngồi."
Trần A Phúc ngồi xuống, Quy Linh dâng trà.
Vô Trí lại nói: "Lão nạp mấy ngày sau liền sẽ ra cửa vân du tứ hải, ít nhất trong vòng năm năm không về được.

Sau khi trở lại, có lẽ người và vật đã không còn." Dừng một chút, còn nói: "Lão nạp có hai chuyện chưa xong, còn muốn phiền toái nữ thí chủ hỗ trợ."

Trần A Phúc vẫn có tự biết lấy mình, mình có tài đức gì, có thể giúp được cao tăng.

Khẳng định lão hòa thượng lại muốn thứ gì đó trong không gian, cái này nàng có thể không làm chủ được.
Nghĩ đến thảm trạng Kim Yến Tử khóc lần trước, nàng vội vàng nói: "Đại sư, nếu như lại muốn đồ lúc trước, ta thật không có cách nào đến giúp ông."
Lão hòa thượng không có nhận lời Trần A Phúc nói, phối hợp nói: "Lão nạp dùng những thứ đó chữa lành chân một vị thí chủ.

Nhưng mà, vị thí chủ kia thời điểm thương chân còn bị thương ...!gốc rễ, nhất định phải dùng loại dược cầu ba màu mới có thể trị tận gốc.

Cho nên, thỉnh thí chủ nghĩ biện pháp tìm một gốc cây cầu ba màu.

Mặt khác, lại muốn một điểm lục tổ yến, không nhiều, chỉ là lớn cỡ một cái móng tay là đủ.

Một ít lục tổ yến là chế dược, nếu như về sau có bộc phát đại dịch bệnh, loại dược đắc dụng này trị bệnh cứu người.

Hai thứ đồ này,
.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi