NÔNG KIỀU CÓ PHÚC

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Cho dù cầm được loại bảo bối này, mặt Trần A Phúc vẫn không thể giãn ra.

Nếu như hai dạng đồ vật kia tìm không đủ, trong nhà liền hết.

Hết thì hết, dược này còn có công dụng gì? Nhưng trước đó, chữa lành chân Cửu hoàng tử, Sở gia còn gặp phải tai nạn.
Vô Trí chứng kiến bộ dáng Trần A Phúc ưu thương, lại nói: "A Di Đà Phật, nữ thí chủ không cần có gánh nặng trong lòng, phải tin tưởng năng lực tên tiểu tử kia.

Phật nói, cứu một mạng người, còn hơn xây bảy tòa tháp.

Nếu như hai dạng đồ vật kia đều cầm đến, nữ thí chủ cứu cũng không chỉ một mạng.

Cho nên, nữ thí chủ con đường phía trước là ánh sáng.


Không chỉ kiếp này phúc trạch không ngừng, còn sẽ tích lũy phúc cho kiếp sau.

Nói không chừng, kiếp sau cô sẽ được làm hoàng hậu."
Trần A Phúc tức giận nói: "Ta mới không thèm làm hoàng hậu."
Lão hòa thượng cười một cái, còn nói: "Vậy coi như đệ nhất phu nhân."
Trần A Phúc thất thần, còn muốn đặt câu hỏi, trông thấy lão hòa thượng đã nhắm mắt lại chuyển tràng hạt niệm kinh.
Đây là tiễn khách.
Trần A Phúc chỉ đành đứng lên, nói cùng Vô Trí đại sư: "Ta liền cáo từ.

Chúc đại sư đi lên đường bình an, sớm ngày trở về."
Thời điểm nàng ra trắc phòng, bỏ hộp gỗ tử đàn trong tay áo vào không gian.
Trần Đại Bảo và Sở Hàm Yên đã được Quy Nhị tiểu hòa thượng lĩnh ra phía tây phòng, ở trong sảnh hòng chờ mẫu thân.
Thấy Trần A Phúc đi ra, Sở Hàm Yên đi qua kéo váy nàng nói: "Mẫu thân, tỷ muội đói.


Tỷ muội vừa rồi chỉ ăn hai khối điểm tâm, muốn giữ lại bụng ăn cơm chay."
Đại Bảo cũng nói: "Mẫu thân, con muốn ăn cơm chay Linh Ẩn Tự."
Đại Bảo trước nghe bà ngoại đã không chỉ một lần nói qua cùng một vài phụ nhân cơm chay Linh Ẩn Tự ăn ngon, trước khi đến liền thỉnh cầu Trần A Phúc, muốn ăn chay ở trong Linh Ẩn Tự.
Trần A Phúc trước khi tiến vào thiện phòng, đã kêu mấy người Hồng Phỉ đi bao sân nhỏ, mua cơm chay.
Trần A Phúc gật đầu, dắt hài tử ra thiện phòng, trông thấy "Điểu vung nồi" còn lẩn quẩn ở trên không đại điện.
Hai đứa bé lại cười ha hả.
Lúc này Trần A Phúc đã hoàn toàn không có tâm tình xem náo nhiệt.

Mình phải dùng sắc mặt gì đi tìm Kim Yến Tử đòi hỏi lục tổ yến lớn như vậy, lại thỉnh nó đi phía bắc tìm cầu ba màu?
Nghĩ đến lúc trước Kim Yến Tử khóc đáng thương, nàng bất đắc dĩ đến cực điểm.
Nhưng nàng lại phải trơ mặt ra đi thỉnh cầu, nếu không cả một nhà Sở gia, kể cả hai đứa bé trong tay, cũng sẽ chết.
Một người hộ vệ lại đây bẩm báo nói, Hồng Phỉ cô nương đã bao xong sân nhỏ, mua xong cơm chay.
Bọn họ đi một tiểu viện.

Bên trong này có mười tiểu viện, thấp thoáng ở trong cây xanh hoa đỏ, đều là tiếp
.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi