NỮ NHÂN BẤT PHÔI

Lam Vận mở mắt, nhìn thấy Đông Phương Thấm Tuyết còn ngủ say, còn mặt mình thì đang chôn ở nơi đầy đặn trước ngực Đông Phương Thấm Tuyết, một cảm giác mềm mại thơm mát, đêm qua dây dưa như thế, Tuyết Nhi nhất định là thê tử tốt nhất, bình thường dịu dàng hiền lành như vậy, trên giường lại nhiệt tình như thế, nhiệt tình chủ động đến làm cho Lam Vận đến tận bây giờ mặt cũng đều hơi nóng lên, cái thân thể mềm mại kia gắp gao cùng thân thể mình quấn lấy, tiếng ưm thở gấp mê mị lòng người kia, từng hình ảnh hiện về, Lam Vận đáy lòng hơi hơi xôn xao, Tuyết Nhi làm cho người ta mê muội như thế, quả thực so với yêu tinh còn muốn mê người hơn, Lam Vận ngón tay không yên phận không kiềm được trượt trên người Đông Phương Thấm Tuyết.
Đông Phương Thấm Tuyết thân thể bị nhiễu mà tỉnh, thân thể cảm giác khác thường lan ra, cô không thể không mở mắt, thấy cái con người đang chôn đầu trước ngực mình kia, cùng với cái tay không an phận, Đông Phương Thấm Tuyết nhớ lại đêm qua chính mình phóng túng, mặt cũng đỏ lên, Lam Vận đêm qua ôn nhu đến cơ hồ đem mình bức điên, làm mình khó chịu như phao rụng, giống như rắn gắt gao giao với Lam Vận, quấn lấy, bị khát vọng chiếm lấy, Đông Phương Thấm Tuyết cho tới bây giờ không nghĩ tới thân thể của mình sẽ như thế càn rỡ, càn rỡ đến mình không thể khống chế được, bất quá con thú tiềm ẩn trong con người ôn nhu Lam Vận cũng bị thiêu đốt lên, lúc sau còn cơ hồ làm cho mình phải cầu xin.
"Vận, cậu tối qua như vậy vẫn chưa đủ sao?" Đông Phương Thấm Tuyết xoa sau đầu Lam Vận, nhẹ nhàng hỏi, so với mình thẹn thùng, Lam Vận bản chất là người rất thẹn thùng, cho nên Đông Phương Thấm Tuyết ngược lại không sợ mình trước mặt Lam Vận thẹn thùng.
"Chỉ cần là Tuyết Nhi, thì vĩnh viễn không đủ..." Lam Vận đỏ mặt nói, nhưng thật ra an phận rút tay mình về, nhưng là cái khuôn mặt đỏ bừng vẫn chôn ở nơi mềm mại kia của Đông Phương Thấm Tuyết.
"Một người ôn nhu như thế, so với lúc đêm hoàn toàn khác, đem tớ như muốn phá hư..." Đông Phương Thấm Tuyết tiếp tục vuốt những lọn tóc mềm mại của Lam Vận, vừa vuốt vừa oán trách nói.
"Đó là Tuyết Nhi..." Khi đó Tuyết Nhi giống như yêu tinh làm mị hoặc lòng người, làm mình không khỏi muốn cậu ấy nhiều thêm, muốn xem lúc Tuyết Nhi đang tràn đầy dục vọng, dừng không được...
"Bởi vì tớ quá nhiệt tình sao?" Đông Phương Thấm Tuyết thay cô nói tiếp nửa câu sau, Đông Phương Thấm Tuyết cảm giác mình đã yêu cái cảm giác đến không còn gì hơn hơn nữa, nên da mặt cũng không khỏi dầy lên, không thể trách cô, Lam Vận thật sự làm cho người ta tột đỉnh muốn khi dễ.
Lam Vận mặt càng đỏ hơn, lúc này Tuyết Nhi thật tốt xấu lẫn lộn, cố ý bồi thêm, biết rõ Đông Phương Thấm Tuyết thích khi dễ chính mình, Lam Vận lại yêu thích cảm giác bị Đông Phương Thấm Tuyết xấu xa khi dễ.
"Thích Tuyết Nhi nhiệt tình..." Lam Vận nói xong, mặt chôn vào người Đông Phương Thấm Tuyết, tựa hồ cảm thấy làm như vậy Đông Phương Thấm Tuyết sẽ không thấy được khuôn mặt đỏ của cô, Lam Vận là đã phát hiện Tuyết Nhi là rất thích trêu chọc cho mình đỏ mặt, sau đó liền cười đến tà ác.
Đông Phương Thấm Tuyết hơi hơi giương khóe miệng.
"Tớ dậy làm bữa sáng." Lúc Đông Phương Thấm Tuyết đang muốn đứng lên, Lam Vận kéo Đông Phương Thấm Tuyết lại, Đông Phương Thấm Tuyết nhíu mày nhìn Lam Vận, Lam Vận chắc không phải là người thích vận động vào buổi sáng đâu nhỉ?
"Tối hôm qua là lần đầu tiên, sẽ không thoải mái, bữa sáng để tớ làm, cậu tiếp tục nghỉ ngơi đi." Lam Vận chân thành kiên định nói, giờ phút này mới có một chút khí thế.
Lam Vận loại này ôn nhu khí thế, nhường Đông Phương Thấm Tuyết có chút cảm động, đây cảm giống như là người bị đau, được người khác dỗ ngọt.
Lam Vận rời giường, chỉnh đốn lại một chút rồi vào phòng bếp, thời gian nàng ở Anh quốc nhiều lần nhìn thấy Đông Phương Thấm Tuyết nấu ăn nên cũng học được một chút, nấu cũng không tồi, chính là so với Đông Phương Thấm Tuyết kém hơn một ít, nhưng là làm một bữa sáng đầy đủ dinh dưỡng thì sẽ là không làm khó cô.
Lam Vận vừa làm vừa cười, có thể đường hoàng đối tốt với cậu ấy, đây là cái ngày mà cô trong mộng đã muốn bao nhiêu lần, rốt cục giấc mộng đã trở thành sự thật.
Lúc làm xong bữa sáng, Đông Phương Thấm Tuyết đã rời giường, thân thể thật sự là còn có chút đau, cô vào phòng tắm ngâm một ít nước ấm rồi đi, nhìn thấy cháo trên bàn đầy đủ sắc vị, thấy Lam Vận là đang đeo tạp dề làm bếp, giống như một người vợ hiền trong gia đình, cùng với phong thái của cái người ở sàn diễn T hoàn toàn bất đồng. Lam Vận trừ bỏ không có năng khiếu vận động, tựa hồ phương diện khác đều là toàn năng, muốn gì đều sẽ làm được, cô gái ưu tú như vậy, không ngờ là người của mình, Đông Phương Thấm Tuyết nghĩ đến liền cảm thấy hãnh diện.
"Hương vị đều đủ, Vận nấu ăn không tệ." Đông Phương Thấm Tuyết khen ngợi.
Lam Vận sờ sờ dưới tai, cười đến có chút ngượng ngùng, "So với Tuyết Nhi kém rất nhiều."
"Sau này tớ sẽ làm cho cậu ăn." Đông Phương Thấm Tuyết buột miệng nói ra, làm đồ ăn cho người mình thích, đó là chuyện hạnh phúc vô cùng.
"Ân, sau này tớ sẽ làm việc nhà, còn Tuyết Nhi thì nấu ăn..." Lam Vận bắt đầu nói lên ước mơ sau này, bắt đầu dự định kế hoạch cho tương lai.
"Cậu thật đúng là nghĩ xa." Đông Phương Thấm Tuyết giương lên khóe miệng, Lam Vận cũng giống mình là người của gia đình, nhìn thấy Lam Vận biểu tình chăm chú vạch ra kế hoạch cho tương lai, Đông Phương Thấm Tuyết tâm tình phi thường tốt.
"Hoặc là làm như lời Tuyết Nhi nói." Lam Vận lập kế hoạch hồi lâu, mới ý thức được, cô vẫn còn chưa hỏi ý kiến của Tuyết Nhi, Tuyết Nhi có thể hay không mất hứng đây?
"Kế hoạch của cậu cũng không tệ, có khả năng suy xét." Đông Phương Thấm Tuyết như đang suy nghĩ hồi lâu, gật đầu nói, bức tranh Lam Vận vẽ lên thật có lực hấp dẫn, trên cơ bản là Lam Vận chính mình chịu thiệt, tại sao lại có cô gái ngốc như thế? Xem ra chính mình thật muốn khi dễ cả một đời.
Lam Vận nở nụ cười, Tuyết Nhi đáp ứng rồi đáp ứng rồi, cái này giống như đại diện cho chuyện cả một đời.
"Tớ đút cậu ăn, cậu ngày hôm qua cũng đút tớ." Lam Vận thật sự là đứa trẻ ngoan, phi thường chú trọng việc ăn bánh trả lễ.
Đông Phương Thấm Tuyết vốn muốn cự tuyệt, từ lúc năm tuổi tới giờ là không được người khác đút cơm, ngẫm lại ngày hôm qua mình cũng là như vậy đút Lam Vận, lại nhìn Lam Vận vẻ mặt chờ mong, không nỡ cự tuyệt, đành phải mở miệng ra ăn cháo Lam Vận đưa đên.
Lam Vận nhìn thấy Đông Phương Thấm Tuyết ăn cháo do chính mình đút, trong lòng cực kỳ vui vẻ, giống như luôn luôn đối với Tuyết Nhi tốt như vậy, Lam Vận hận không thể đem những cái tốt nhất dâng đến trước mặt Đông Phương Thấm Tuyết.
Cứ như vậy Lam Vận và Đông Phương Thấm Tuyết chỉ qua vài ngày mà gắn bó keo sơn đến sau này, Lam Vận nhận điện thoại, Iris nói muốn gặp mình, Lam Vận cân nhắc một chút, hẳn là nên chặt đứt hoàn toan hy vọng của Iris, cô đáp ứng Tuyết Nhi không thể tiếp tục làm cho người khác hiểu lầm.
"Tuyết Nhi, tớ muốn đi ra ngoài." Lam Vận chủ động khai báo hành tung.
"Uh." Đông Phương Thấm Tuyết gật đầu ý bảo là mình đã biết.
"Tớ đi gặp Iris." Lam Vận bất mãn Đông Phương Thấm Tuyết phản ứng lãnh đạm như vậy, lại bồi thêm một câu.
Đông Phương Thấm Tuyết vừa nghe thấy tên Iris, mày nhíu lại một chút, sau đó nhìn Lam Vận, tựa hồ đang hỏi đi làm cái gì.
"Em ấy muốn gặp tớ." Lam Vận đúng là có chút ý niệm xấu.
Quả nhiên Đông Phương Thấm Tuyết mày nhíu lại càng chặt, cô ta muốn gặp cậu, chẳng lẽ cậu liền phải gặp cô ta sao? Đông Phương Thấm Tuyết trong lòng không thoải mái.
"Tớ nghĩ là nên nói rõ mọi chuyện với em ấy, tớ nghĩ nên cho em ấy biết chúng ta là đang ở cùng một chỗ, không nên tiếp tục dây dưa." Lam Vận rốt cuộc là một đứa trẻ tốt, vừa thấy Đông Phương Thấm Tuyết mày nhíu lại một chút, liền nhanh chóng nói rõ mọi chuyện an ủi Đông Phương Thấm Tuyết.
Đông Phương Thấm Tuyết tin Lam Vận, nhưng là không tin được Iris, cô cũng không hy vọng Lam Vận tiếp tục bị cưỡng hôn một lần nữa, tuy rằng Lam Vận lần này nhất định sẽ liều chết bảo vệ trinh tiết của mình, nhưng là trong mắt Đông Phương Thấm Tuyết, Lam Vận chính là yếu đuối đến làm cho người ta lo lắng, chính là cô không thể để Lam Vận đi gặp Iris.
"Lại đây!" Đông Phương Thấm Tuyết hướng Lam Vận ngoắc.
Lam Vận nghe lời hướng Đông Phương Thấm Tuyết đi đến, không biết Tuyết Nhi muốn làm cái gì?
Đông Phương Thấm Tuyết ôm lấy sau cổ Lam Vận, một trận nồng nhiệt hôn, hôn đến cơ hồ khiến Lam Vận thở không được, Đông Phương Thấm Tuyết rời khỏi nụ hôn trên môi Lam Vận, sau đó di chuyển về phía cổ Lam Vận, bên tai, liên tục hôn xuống người Lam Vận.
Lam Vận cảm giác nơi cổ cùng những nơi bị Đông Phương Thấm Tuyết hôn qua đều có cảm giác chút tê dại, cô đột nhiên hiểu được, Tuyết Nhi là để dấu hiệu của cậu ấy trên người mình, những ký ấn này là để cho Iris xem, mang theo ý đồ thị uy, Lam Vận trong lòng liền có chút vui vẻ, cô thích Tuyết Nhi vì mình mà bảo vệ chủ quyền.
Sau khi trên cổ Lam Vận có rất nhiều ấn ký nhường Đông Phương Thấm Tuyết vừa lòng, Đông Phương Thấm Tuyết mới chịu bỏ ra.
"Không được quàng khăn lụa." Đông Phương Thấm Tuyết môi áp lên vành tai của Lam Vận, mờ ám nói, Lam Vận mặt lại đỏ lên, cô không cần nhìn cổ mình, cũng biết mình cổ mình là rất dễ bị chú ý, chính là vừa nghĩ tới xuất môn sẽ bị rất nhiều người thấy được, Lam Vận vẫn là vài phần mất tự nhiên. Nhưng là lão bà đại nhân nói, cô không thể không dám nghe.
Lam Vận vào phòng tắm, chứng kiến trên cổ mình toàn rất nhiều vết đỏ, Lam Vận mặt đỏ đến nỗi muốn chui vào lỗ, bị Tuyết Nhi khẩn trương là chuyện tốt, nhưng là để lộ nhiều vết yêu này ra ngoài, điều này thật sự là cần dũng khí, ít nhất Lam Vận sau một hồi lâu chuẩn bị tâm lý mới chậm chậm tiến ra cửa.
Đông Phương Thấm Tuyết nhìn thấy Lam Vận vào phòng tắm lâu như vậy, cũng biết, Lam Vận là trong lòng phi thường thẹn thùng, sợ là thẹn thùng đến không dám ra ngoài, Đông Phương Thấm Tuyết vừa nghĩ tới cổ Lam Vận rất nhiều dấu hôn, tâm tình cũng rất vui mừng, làm khó Lam Vận, bất quá Đông Phương Thấm Tuyết một chút cũng không đồng tình Lam Vận, ai kêu Lam Vận dám trêu chọc cô gái khác. Kỳ thật Đông Phương Thấm Tuyết lần này ăn dấm chua đúng là không hợp tình hợp lý, dù sao Lam Vận cũng đâu phải là trêu chọc Iris trước, chính cô lúc đó cũng đâu thích Lam Vận. Hơn nữa Đông Phương Thấm Tuyết tin tưởng cái người kia ở trước mặt người khác đều là một người rất bình tĩnh, bị người khác nhìn thấy dấu hôn, cho dù trong lòng rất thẹn, nhưng là bên ngoài vẫn có thể duy trì được vẻ bình tĩnh, ngẫm lại cảnh tượng này, Đông Phương Thấm Tuyết tâm tình liền rất vui mừng, đó là dấu hiệu chứng tỏ tình yêu của mình, tự nhiên muốn làm cho Lam Vận khắc sâu ấn tượng.
Ân, bản chất bên trong, Đông Phương Thấm Tuyết vẫn có chút hư hỏng, đặc biệt gặp phải Lam Vận, Đông Phương Thấm Tuyết liền tệ hơn.
Lam Vận sau khi đi ra vào trong thang máy, đứng bên cạnh hai ba người, quả nhiên nhìn chằm chằm cổ trong chốc lát, sau đó lại nhìn về phía Lam Vận, Lam Vận kỳ thật trong lòng hận không thể chui vào cái lỗ nào đó, nhưng là sắc mặt vẫn là tỏ ra lãnh đạm, tựa hồ như người bị nhìn không phải là mình, quả nhiên tài ngụy trang rất cao.
Những người kia thấy Lam Vận vẻ mặt thản nhiên không chút lay động, đột nhiên cảm giác mình đáng khinh, sau đó đều dời đi ánh nhìn thành kiến, hai ba người này liền ra vẻ đạo mạo.
Lam Vận sau khi xuống thang máy, liền cấp tốc lên xe, sau khi đóng hết các cửa lại, mặt mới đỏ lên, nhìn thấy cổ mình trong kính xe đầy dấu hôn, nguyên lai đây là hạnh phúc tra tấn.
Iris nhìn thấy trên cổ Lam Vận đầy dấu hôn, biết đây là ấn ký của ai đó, còn có trên khóe mắt Lam Vận có nét hạnh phúc không lấn át được, trong lòng có chút đau khổ, có lẽ lần này thật sự là một chút hy vọng cũng không có.
Lam Vận nhìn thấy Iris nhìn những dấu hôn trên cổ mình hồi lâu, ánh mắt ảm đạm xuống, cô biết, đây đối với Iris là phi thường tàn nhẫn, Lam Vận khắc chế lòng mình mềm đi, mềm lòng không đúng lúc chỉ sẽ tạo thêm tổn thương lớn.
"Iris, chắc em cũng đoán được, tôi cùng cậu ấy là đã ở cùng một chỗ, tôi thích cậu ấy đã rất lâu rồi, tôi tới giờ cũng chưa từng nghĩ giấc mộng sẽ thành sự thật, đây là những ngày hạnh phúc nhất của tôi, mấy ngày nay tôi cảm giác mình như đang nằm mơ..." Lam Vận nhớ tới Đông Phương Thấm Tuyết, liền cười đến có chút ngọt ngào, loại này ngọt ngào đối với một người đã thầm yêu mình năm năm mà nói, là một sự khước từ im lặng, lại vô cùng kiên định.
"Tôi có gì không tốt bằng cô ấy?" Iris đau đớn hỏi, trái tim cơ hồ đau đến tê liệt.
"Không phải em không tốt, là bởi vì tôi sớm đã giao trái tim cho cậu ấy." Lam Vận tìm một lý do để Iris dễ dàng chấp nhận, kỳ thật ở trong lòng Lam Vận, Đông Phương Thấm Tuyết chính là tốt nhất.
"Thua vì đến sau, tôi đã biết." Iris không biết mình trừ rời đi còn có thể làm cái gì, thời điểm Đông Phương Thấm Tuyết không yêu Lam, Lam cũng là không yêu mình, huống chi bây giờ các cô đã ở cùng một chỗ, mình ngoài trừ rời đi, không tạo cho Lam thêm buồn bực, thì còn có thể làm gì đây? Iris nhận thua, cô đứng dậy, sau đó liền rời đi, bây giờ đối diện với Lam Vận, chỉ có thể cảm thấy đau khổ.
Lam Vận nhìn theo bóng lưng lảo đảo muốn ngã của Iris, cô biết, cái loại chờ đợi một thời gian rất lâu, nhưng vẫn là không được đáp lại rất thống khổ, tựa như cô trong mười năm theo đuổi Tuyết Nhi. Bởi vì đã trải qua cùng cảm giác, cho nên cô càng đau lòng cho Iris, cô biết, cô không thể mềm lòng, giờ phút này mềm lòng, sẽ làm Iris suốt đời sẽ không thoát khỏi.

Chỉ mong, Iris cũng có thể tìm hạnh phúc cho riêng mình, như thế, mình mới có thể thanh thản một ít, Lam Vận tâm lặng lẽ cầu nguyện.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi