NỮ NHÂN BẤT PHÔI

Lam Vận vào cửa, xem ra tâm trạng không tốt, Đông Phương Thấm Tuyết buông sách xuống, hướng Lam Vận ngoắc, ý bảo Lam Vận lại.
"Chuyện như thế nào rồi?" Đông Phương Thấm Tuyết dịu dàng hỏi.
"Thấy Iris khó chịu như vậy, tớ cũng cảm thấy buồn." Lam Vận nói lời trong lòng.
"Thương tiếc cô ta?" Đông Phương Thấm Tuyết nhíu mày hỏi, đáy mắt hiện lên một tia không vui.
"Tuyết Nhi, đừng hiểu lầm... Tớ đối với Iris không có ý tứ gì khác, chính là..." Lam Vận khẩn trương giải thích.
"Tớ biết, Vận tâm rất nhu." Đông Phương Thấm Tuyết khẽ cười, Lam Vận là yêu mình một mình mình trong mười năm, mình quả thật không cần đa nghi.
"Tớ đang nghĩ, tớ so với em ấy may mắn hơn, Tuyết Nhi nếu là không quay đầu chấp nhận tớ, tớ là có thể cũng giống như Iris, là đau khổ giống như vậy đây?" Lam Vận nhấc đầu nằm lên đùi Đông Phương Thấm Tuyết, thì thào lẩm bẩm.
Đông Phương Thấm Tuyết vuốt đầu Lam Vận, Lam Vận giờ phút này là dùng cái bất an cùng không tự tin nói cho Đông Phương Thấm Tuyết biết, Đông Phương Thấm Tuyết hơi đau lòng, một cô gái thật là ngốc.
"Vận, tớ phát hiện ta càng ngày càng thích cậu." Đông Phương Thấm Tuyết hơi than thở nói, Lam Vận là nên mạnh mẽ một tý, cô là một người ưu tú như vậy, khó có ai có thể không thích cô, cô hẳn là nên phải tự tin lên.
Lam Vận nghe vậy, bỗng nhiên ngẩng đầu, có chút không thể tin nhìn lên Đông Phương Thấm Tuyết, Tuyết Nhi là nói thích mình, Lam Vận mừng rỡ như điên, Tuyết Nhi lần đầu tiên nói thích mình, thích mình...
"Đứa ngốc, làm sao mà kinh ngạc như vậy?" Đông Phương Thấm Tuyết nhìn thấy Lam Vận kinh ngạc chứa kinh hỉ bộ dạng, tâm liền cảm thấy ấm áp.
"Đây là Tuyết Nhi lần đầu tiên nói yêu thích tớ, tớ cảm giác mấy ngày nay giống như là đang nằm mơ, đem giấc mơ đẹp mười năm như đều thực hiện hết, còn nữa là sau này toàn bộ mộng đẹp còn nhiều hơn, cảm giác thật là không tin được." Lam Vận ngây ngô cười nói.
Đông Phương Thấm Tuyết cười mà không nói, Lam Vận thật sự là nữ cô gái không tiền đồ, thế nhưng cô gái không tiền đồ này, làm tâm mình từ trước tới nay chưa thỏa mãn như thế này, ngón tay Đông Phương Thấm Tuyết trượt đến những dấu hôn lúc mày mình làm ra trên cổ Lam Vận, vừa nghĩ tới Lam Vận phải mang những vết hôn này đi ra ngoài, Đông Phương Thấm Tuyết nụ cười tràn trên mặt.
Lam Vận mẫn cảm nhận biết ngón tay của Đông Phương Thấm Tuyết đang chạm vào cổ mình, cổ không khỏi hơi co một chút, ý thức được Đông Phương Thấm Tuyết giờ phút này đang có hành động mờ ám, Lam Vận mặt tự nhiên nóng lên.
"Mặt sao lại đỏ đây? Ngày hôm nay ở trước mặt người khác có đỏ mặt không?" Đông Phương Thấm Tuyết quả nhiên là cố ý trêu chọc, làm động vật thân mềm nào đó mặt càng đỏ hơn, Đông Phương Thấm Tuyết yêu chết cái phản ứng ngượng ngùng đáng yêu của Lam Vận.
Lam Vận lắc đầu, cô duy nhất ở trước mặt cái người này mới có thể đỏ mặt.
Đông Phương Thấm Tuyết hài lòng câu trả lời của Lam Vận, cô không muốn bộ mặt đáng yêu của Lam Vận bị người khác nhìn thấy.
Lam Vận cùng Đông Phương Thấm Tuyết tình cảm bắt đầu phát triển theo đúng đường, từ từ ấm lên, bất quá Lam Vận cũng không nói cho Diệp Tuyền Vũ cùng Đan Vân Sơ biết, cô chính là đã trả tiền thuê nhà ba tháng, cô mới không muốn Diệp Tuyền Vũ cùng Đan Vân Sơ quá sớm dọn về cách vách, hiện tại cô liền hi vọng là đem những nữ nhân hư hỏng cách xa Đông Phương Thấm Tuyết 10km, Lam Vận trong lòng là có tính toán.
Đan Vân Sơ nửa đêm đột nhiên phải đi về lấy bức tranh, Diệp Tuyền Vũ bồi tiếp cô, mở cửa phát hiện Lam Vận thế nhưng không ở nhà, vừa nãy rõ ràng gọi điện hỏi cổ ở đâu, cổ rõ ràng là nói đang ở đây.
"Lam Vận gần đây chưa nghỉ phép sao? Em không phải nói cổ luôn luôn không sống về đêm sao, sao lại đi vắng đây?" Đan Vân Sơ tò mò hỏi Diệp Tuyền Vũ.
"Chị nói, cậu ấy có thể hay không hiện đang nằm trên giường Đông Phương Thấm Tuyết đây?" Diệp Tuyền Vũ đột nhiên đoán tới cái khả năng này.
"Nếu muốn biết phải hay không, thì đi qua nhà Thấm Tuyết nhìn là biết không phải sao?" Đan Vân Sơ nổi lên tính bà tám, nếu là Lam Vận đang ở trên giường Thấm Tuyết, mình và Tiểu công chúa cũng có thể sớm trở về, Đan Vân Sơ nói xong, đi tới của nhà Đông Phương Thấm Tuyết bấm chuông.
Diệp Tuyền Vũ nhìn đồng hồ một chút, đã mười hai giờ tối, lúc này đi nhấn chuông cửa, Đan Vân Sơ cũng là không quan tâm Đông Phương Thấm Tuyết hiện có đang ngủ hay không, người này thật đúng là trước sau như một luôn cho mình là trung tâm, được rồi, người tội nghiệp nhất là người bị quấy rầy. Đan Vân Sơ đối với chính mình là đã tốt hơn nhiều, đối với người khác, cái tính cách xấu xa của chị ấy vẫn là tệ như thế.
Đông Phương Thấm Tuyết cùng Lam Vận hiện tại là trong thời gian yêu cuồng nhiệt, trước khi ngủ là không thể thiếu được hành động cuồng nhiệt, cả hai lúc đang chuẩn bị vận động làm nóng người, thì nghe thấy tiếng chuông cửa đại sát phong cảnh, đều có chút tích tụ. Nếu là Đan Vân Sơ cùng Diệp Tuyền Vũ đang lúc vận động thì bị quấy rầy, các cô nhất định là không thèm quan tâm đến tiếng chuông, nhưng là dĩ nhiên so với hai con mèo hoang kia là có nhân tính hơn, đành phải không tình nguyện đứng lên mở cửa.
Đan Vân Sơ cùng Diệp Tuyền Vũ thấy Đông Phương Thấm Tuyết cùng Lam Vận mặc áo ngủ đôi đi ra mở cửa, lập tức hiểu ngầm, xem ra đúng là không thể xem thường Lam Vận, ba tháng không đến, cũng đã lên giường được với Thấm Tuyết, quả nhiên không thể nhìn người bằng vẻ bên ngoài, cái người thoạt nhìn không thể làm hại ai, lại có thể lợi hại như vậy.
"Tôi trở về lấy bức tranh, đang tò mò Lam Vận đi nơi nào đây? Xem ra đêm nay tôi cùng Tiểu công chúa là không cần phải rời đi rồi, bên nhà kia dù gì cũng không có ai." Đan Vân Sơ mở miệng nói trước, không ý thức được cái hành động của mình có chút vô lại, cắt đứt cái đêm xuân tình của người ta không nói, thu tiền nhà của người khác ba tháng, nhưng là vẫn chưa được hai tháng, đã muốn đòi nhà lại.
Đông Phương Thấm Tuyết nhìn thấy Đan Vân Sơ cười đến vẻ mặt mập mờ, cùng vẻ mặt như đang suy nghĩ điều gì đó của Diệp Tuyền Vũ, trong lòng có nho nhỏ ngượng ngùng, tuy rằng là chưa yêu Đan Vân Sơ, nhưng là mình từng thích Đan Vân Sơ, bốn người chính là biết rõ sự tình. Nhưng là cô biết mình không thể biểu hiện ra, bằng không, các cô hẳn là nghĩ xấu, Đông Phương Thấm Tuyết đành phải bày ra cái nụ cười nữ thư khuê các như mọi lúc.
Lam Vận nhìn trộm Đông Phương Thấm Tuyết vài lần, thấy cô vẫn không có thay đổi gì, mới hơi hơi thả lỏng trong lòng.
"Đan Vân Sơ, đã trễ thế này, các ngươi vẫn còn chưa đi ngủ sao?" Lam Vận cũng có chút ngượng, nhìn thấy hai người kia bộ dạng như biết rõ, đã cảm thấy hai thảo dân xuất hiện lúc này là phi thường đáng ghét.
"Tiểu công chúa, xem ra có người đợi không kịp, là ai giả ngụy quân tử nói, nữ thần là không thể khinh nhờn, đảo mắt một cái liền đem nữ thần cấp ăn sạch nha..." Đan Vân Sơ chế nhạo nói.
Lam Vận bị Đan Vân Sơ nói trúng có chút xấu hổ, được rồi, cô trước đây chính là nguỵ quân tử, nhưng là liên quan gì đến Đan Vân Sơ chứ? Đan Vân Sơ không phải là luôn luôn không quan tâm mọi chuyện sao? Đan Vân Sơ tại sao lại ở trước mặt Tuyết Nhi nhắc tới việc này đây, thật là ảnh hưởng đến hình tượng của mình trong lòng Tuyết Nhi.
Diệp Tuyền Vũ hơi giương lên khóe miệng, Đan Vân Sơ như thế nào lại cũng thích khi dễ Lam Vận đây? Bất quá Lam Vận nhanh như vậy đã có được Đông Phương Thấm Tuyết, Diệp Tuyền Vũ có chút bất ngờ, Diệp Tuyền Vũ cũng thay Lam Vận cao hứng một chút, nói theo một cách khác là Đông Phương Thấm Tuyết không yêu Đan Vân Sơ như dự tính của mình, mất đi một đối thủ mạnh, Diệp Tuyền Vũ tâm tình tự nhiên không khỏi tốt lên.
Đông Phương Thấm Tuyết bất ngờ liếc nhìn Lam Vận một cái sắc lẻm, hóa ra hai người này sau lưng làm quân sư cho cậu ấy sao? Bất quá nghĩ lại Lam Vận hẳn là không có can đảm dám tính kế với mình, bày ra một cô gái như Iris để cho mình nếm thử vị, bất quá chờ chút cũng là muốn xác nhận một cái, không phải là tốt nhất, nếu là như vậy, hừ! Cô gái của mình phải là do mình trêu chọc, dạy dỗ mới có ý nghĩa, để người khác trêu chọc, dạy dỗ thì lại không thú vị.
Lam Vận bị nhìn đến chột dạ cúi đầu, cô thật sự là không muốn, nhưng là đều bị cái tên xấu xa này luôn luôn xúi giục mình học cái xấu, Lam Vận càng nghĩ càng chột dạ.
"Các cô muốn vào nhà ngồi một chút không?" Đông Phương Thấm Tuyết ôn nhu lễ phép mời hai nữ nhân không biết điều này vào.
"Không, các người tiếp tục, bị ngắt ngang chắc không dễ chịu, chúng tôi là người từng trải, hiểu mà." Diệp Tuyền Vũ thực biết điều, cũng rất ngiêm trang nói, nhường Lam Vận cùng Đông Phương Thấm Tuyết mặt đều đỏ lên, thật phục Diệp Tuyền Vũ, nhưng là nghĩ tới các nàng thường xuyên làm việc ấy mà không đóng cửa, trong lòng liền cân bằng một ít, các cô ấy vốn không phải là người bình thường.
Vào phòng, Đan Vân Sơ ôm lấy eo Diệp Tuyền Vũ, "Em nói các cổ có mãnh liệt như chúng ta không?" Đan Vân Sơ hỏi Diệp Tuyền Vũ.
"Chị muốn cùng các cổ so bì việc này sao?" Diệp Tuyền Vũ hỏi ngược lại, Đan Vân Sơ bây giờ là càng ngày càng rảnh rỗi mà.
"Nghĩ tới hai người kia đều là người thụ động, đã cảm thấy các cổ hẳn là rất không thú vị." Đan Vân Sơ nói như chuyện đương nhiên.
"Nói vậy cũng không đúng, nói không chừng Đông Phương Thấm Tuyết ở trên giường cũng nhiệt tình vô cùng..." Diệp Tuyền Vũ không cho là đúng nói, có người nào lúc trên giường mà không phải cầm thú, ngay cả cái người ngày nào cũng chửi mình và Đan Vân Sơ là cầm thú như Lam Vận, cô cũng không tin ở trên giường có thể quân tử được, nếu là đã yêu.
Đan Vân Sơ bịt môi Diệp Tuyền Vũ lại, là một nụ hôn nồng nhiệt, "Tiểu công chúa đối với Thấm Tuyết còn có ác ý nha, này dấm chua đều đã trở thành chuyện xưa, còn hiện tại, đó là người của Lam Vận." Đan Vân Sơ vuốt mũi Diệp Tuyền Vũ một cái.
"Nghĩ tới chị lúc trước cùng cô ấy diễn trò gạt tôi, trong lòng liền không thoải mái!" Diệp Tuyền Vũ xem Đông Phương Thấm Tuyết chính là không vừa mắt, vướng mắc này, Diệp Tuyền Vũ cho đến khi chết đi cũng không tiêu.
"Tôi là sai nha, em phạt tôi, tôi nhất định là không phản kháng..." Đan Vân Sơ càng nói càng sắc tình, Diệp Tuyền Vũ nhíu mày, cô tự nhiên sẽ không bỏ qua cái cơ hội mà Đan Vân Sơ tự động chịu phạt, càng ôm chặt eo Đan Vân Sơ...
Kết quả là, lại là hai con mèo hoang tiếp tục làm trò, ân ân, mọi người phải là thấy có quái hay không.
"Các cổ là quân sư của cậu sao?" Đông Phương Thấm Tuyết mặt không chút thay đổi hỏi Lam Vận.
"Không phải, chẳng qua là các cổ một mực cổ động tớ lên... giường cùng Tuyết Nhi..." Lam Vận tay vò lấy cái áo ngủ mỏng manh, sau đó ngập ngừng ấp úng khai rõ hành vi phạm tội, Lam Vận cả đời nhất định sẽ bị Đông Phương Thấm Tuyết ăn đến sít sao, một tia giấu diếm đều không có.
"Iris có phải hay không là do cách các cổ kêu cậu gọi tới?" Đông Phương Thấm Tuyết tiếp tục duy trì biểu tình vừa rồi hỏi.
"Không phải, tớ mỗi lần làm show biểu diễn, Iris đều là tự chủ động đến." Lam Vận có một chút biểu môi, cô không thích Tuyết Nhi hoài nghi mình, mang trên mặt hơi ủy khuất.
"Cô ấy đối với cậu thật dụng tâm." Đông Phương Thấm Tuyết nói xong mới phát hiện mình trong lời nói mang theo một ít dấm chua cùng một ít cay nghiệt.

Lam Vận tiếp tục vò áo ngủ, không trả lời.
Đông Phương Thấm Tuyết nheo mắt, đây là lần đầu tiên động vật thân mềm không trả lời câu hỏi của mình, xem ra thân mềm vẫn còn có chút tỳ khí.
"Giận sao?" Đông Phương Thấm Tuyết khẽ mỉm cười hỏi.
"Không có." Lam Vận ngữ khí có chút buồn.
"Nói thật!" Đông Phương Thấm Tuyết ngữ khí không để cho Lam Vận nói dối.
"Có... một chút..." Lam Vận lẩm bẩm nói.
Đông Phương Thấm Tuyết cười ôm lấy Lam Vận, động vật thân mềm này thật đáng yêu, ngay cả tức giận đều cũng không có lực sát thương.
"Tức giận, vậy làm sao bây giờ đây?" Đông Phương Thấm Tuyết đem cằm tựa vào trên vai Lam Vận, ngữ khí mang theo một ít buồn rầu, nhưng là trên mặt lại mang theo hơi tươi cười.
"Hiện tại không tức giận..." Lam Vận nghe ngữ khí buồn rầu của Đông Phương Thấm Tuyết, nhanh chóng nói, kỳ thật Đông Phương hướng chính mình cười thì sẽ không tức giận.
"Đồ ngốc, cậu giận lâu một chút, ta liền sẽ dỗ dành cậu..." Đông Phương Thấm Tuyết ngữ khí mang theo một ít sủng nịch.

"A ha ha..." Lam Vận cười ngây ngốc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi