NỮ PHỤ MUỐN LÀM LÃO ĐẠI

"Cái lão thái bà ngu ngốc này, bé ngoan hiện tại là muốn tham gia thi đại học trước tiên, sau khi tham gia thi đại học xong không phải đến lúc đi học đại học sao? Mà các trường đại học tốt không phải đều xa nhà sao?"

"Ai nha, thật đúng là như vậy!" Lão phu nhân bừng tỉnh đại ngộ.

Việc này cũng không nhỏ đâu!

Học ở cao trung là học ở địa phương, học đại học có thể không nhất định!

Vốn dĩ khoảng cách học đại học còn khoảng hai năm rưỡi nữa, hiện tại lập tức ngắn đi nửa năm!

Giản lão gia tử tức giận mà nói thầm, "Vậy bà nói tôi có còn cao hứng hay không, người mới đến ở có bao lâu, còn chưa có ấm chỗ, liền phải chạy đi, bà cao hứng, cao hứng cái rắm!"

Lão phu nhân xác thật cao hứng không nổi.

Lão gia tử lại cùng lão phu nhân đề nghị, "Lão thái bà, nếu không bà cùng bé ngoan nói một chút, đại học cũng đừng đi học ở trường học khác, hãy học ở một trường đại học địa phương đi, tôi thấy đại học Hằng Viễn cũng không tồi, cũng là một nơi học tập tốt."

"Không được không được, đứa trẻ trưởng thành rồi mà ông còn muốn quản thúc, ông như vậy là không nói đạo lý sao?"

Việc này lão phu nhân là kiên quyết không làm.

Bà mới không cần ép bé ngoan của bà, bé ngoan muốn làm chuyện gì lão thái bà bà luôn tán thành hai tay hai chân, không thể giữ chân bé ngoan.

Hai vợ chồng già đang tranh luận về bé ngoan của bọn họ chuyện vào đại học, Ôn Noãn cùng Giản Duẫn Thừa liền tới đây.

Giản lão phu nhân tức giận nói, "Ta nói các ngươi có thể hay không đừng có một chút chuyện liền chạy tới đây, các ngươi ngày ngày đều tìm lấy cớ rất tệ để về đến nhà đó!"

Bị Giản lão phu nhân vạch trần, Ôn Noãn nhỏ giọng phản bác, "Nếu mẹ cho chúng con đem Tiểu Lăng trở về, chúng con liền không phải tìm lấy cớ chạy tới nhà cũ."

Ôn Noãn có chút oán niệm, nhưng lại không phải rất có tự tin.

"Chuyện đó không được! Từ xưa đến nay, nữ hài đưa ra khỏi nhà liền rất khó trở về!" Lão phu nhân vẻ mặt ngạo kiều.

Dù sao bà mặc kệ, bọn họ đừng nghĩ đem bé ngoan trở về! Chính bé ngoan cũng nói con bé nguyện ý ở nơi này với bà!

"Đều là cổng nhà Giản gia, không có ra khỏi nhà!" Ôn Noãn vội nói.

Giản lão phu nhân quay đầu cùng lão gia tử nói, "Lão nhân già, nhà của chúng ta hãy chia ra đi? Chia sản nghiệp cho mấy đứa con trai đi? Chúng ta không phải chỉ có một ngôi nhà?"

"Chia chia, sau đó cùng bọn chúng không quan hệ."

Lão gia tử xua xua tay, vẻ mặt ghét bỏ.

Lão phu nhân lại bổ đao, "Nói nữa, bé ngoan hiện tại chính mình nguyện ý ở lại đây với chúng ta, các ngươi nói thêm nhiều cũng vô dụng."

Vừa mới còn vì tương lai bé ngoan cãi nhau, hai vợ chồng già lúc này thống nhất mặt trận, nhất trí đối "Ngoại".

"Vậy hai người cũng là cha mẹ chồng con, con trở về vấn an hai người cũng có thể đi? Nếu đã quy định con không thể mang con của con từ nhà ba mẹ chồng đem đi? Nhưng cũng không có quy định con là một đứa con dâu không thể mỗi ngày đều đến đây đi?"

Ôn Noãn cũng học nhị lão bắt đầu chơi xấu.

Cho dù không đón được Giản Nhất Lăng đi, Ôn Noãn cũng sẽ không bởi vì lão gia tử và lão thái thái nói vài câu đuổi người liền dễ dàng rời đi.

Dù sao lý do tìm tốt rồi, hôm nay lưu lại ở đây bồi con gái ăn cơm chiều rồi mới trở về.

Ngày mai rồi đến ngày kia, liền lại nghĩ lý do khác đến!

Hiện tại bọn họ cảm giác con gái càng ngày càng có cuộc sống và kết nối xã hội của riêng mình.

Vừa mới đưa ra tin tức Giản Nhất Lăng cùng Viện y học Tuệ Linh và tiến sĩ Dr. F. S có quan hệ, chứng minh con gái có năng lực có tiền đồ, đồng thời cũng có nghĩa là con gái đã có năng lực sống độc lập.

Khoảng cách của con gái cùng bọn họ đang không ngừng mà kéo xa.

Bọn họ nếu lại không hướng về nhà cũ chạy đi chạy lại nhiều lần, chờ về sau khả năng liền càng không có cơ hội cùng con gái thân cận.

Ôn Noãn chỉ là ngẫm lại liền cảm thấy khổ sở muốn chết.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi