NỮ PHỤ MUỐN LÀM LÃO ĐẠI

Hiện tại bình tĩnh lại, lại ý thức được chính mình không nên động thủ.

Tần Chí Cả bàn tay thu trở về, "Trở về tỉnh táo lại đi!"

Tần Du Phàm quay đầu liền đi.

Một trận tiếng giày cao gót phát ra "Lộc cộc" qua đi, trong văn phòng chỉ còn lại có một mình Tần Chí Cả.

Tần Chí Cả có một chút nhụt chí mà ngồi xuống chỗ của mình.

Năm đó ông bởi vì trong nhà an bài, không thể không từ bỏ nữ nhân mà mình yêu, về đến nhà, cùng kết hôn với một tiểu thư môn đăng hộ đối.

Sau mấy năm kết hôn, ông cùng vợ quan hệ hòa thuận, người con gái duy nhất cũng là hòn ngọc quý trên tay bọn họ.

Chỉ là trong những giấc mộng đêm khuya, ông như cũ sẽ nhớ tới thân ảnh làm ông vương vấn kia.

Sau này vợ ông mất rồi, ông phái người đi tìm nữ nhân năm đó.

Vốn dĩ chỉ là muốn biết bà ấy sống có tốt không, không nghĩ tới giữa bọn họ lại có một người con trai.

Con của ông tự nhiên không thể lưu lạc bên ngoài, huống chi lại là con trai duy nhất của Tần Chí Cả ông.

Ông đương nhiên biết con gái đối với chuyện này có điều bất mãn.

Nhưng mà ông không muốn để tới ba năm sau mới đưa con trai trở về, con gái lại quật cường như vậy, không chỉ có không chịu nhận người anh trai này, còn là thẳng thừng kêu người anh trai của mình là "Nghiệt chủng".

Chuyện này làm cho Tần Chí Cả vô cùng đau đầu.

###

Địch Quân Thịnh đi vào cửa nhà, chào đón anh lại không phải cái thân ảnh đáng yêu nhỏ xinh trong dĩ vãng.

Mà là một nữ nhân dáng cao gầy, ăn mặc gợi cảm, áo liền váy cổ chữ V sâu, váy chỉ tới đùi trên, lộ ra hai chân dài nóng bỏng.

Nữ nhân thân cao một mét bảy mươi lăm, mắt to, mũi cao thẳng, đôi môi gợi cảm đỏ tươi.

Địch Quân Thịnh ánh mắt lộ ra cảnh giác cùng địch ý.

Chỗ này tuy rằng không phải nhà chính Địch gia, vẫn có hệ thống bảo an nghiêm mật bảo hộ.

Nếu không phải được người trong nhà cho phép, là không có khả năng tiến vào.

Mà trong nhà anh, như thế nào sẽ vô duyên vô cớ chạy ra một nữ nhân hoa hòe lộng lẫy như vậy?

"Nha, Thịnh gia, cậu đã trở lại a?" Nữ nhân thanh âm kiều mị, là giọng điệu của nữ nhân thành thục, nhưng ngữ khí giống như là cố tình, làm cho người nghe thập phần không thoải mái.

Địch Quân Thịnh lui về phía sau một bước, kéo ra khoảng cách.

"Cô là ai?"

Ngữ khí nghiêm khắc, ánh mắt lạnh băng, thậm chí còn lộ ra vài phần sát khí.

"Tôi a, tôi là người đêm nay muốn làm bạn cùng cậu a!"

Địch Quân Thịnh mắt lạnh nhìn nữ nhân tạo dáng õng ẹo trước mặt anh, trong mắt đều là trào phúng cùng chán ghét.

Nữ nhân như vậy Địch Quân Thịnh không phải lần đầu tiên nhìn thấy.

Chỉ là có thể xông vào nơi anh ở, vẫn là người đầu tiên.

"Vào bằng cách nào?"

Địch Quân Thịnh thanh âm thực lãnh, không có nửa điểm độ ấm.

"Đương nhiên là có người mời tôi vào nơi này nha! Là một tiểu muội thực đáng yêu a! Cô bé mời tôi tới bồi cậu, sợ cậu quá tịch mịch!" Nữ nhân cười đến vẻ mặt yêu mị, thanh âm lại kiều lại mềm.

"Cô cho rằng tôi sẽ tin lời cô nói?"

"Không tin sao? Vì cái gì không tin đây? Vậy cậu nói xem bằng cách nào tôi có thể đi vào tòa chung cư này? Cậu hẳn là so với tôi rõ ràng hơn, hệ thống bảo an của chung cư có bao nhiêu nghiêm mật, hơn nữa bên ngoài còn có vệ sĩ, nếu tôi không phải có người mời vào, cậu cảm thấy bọn họ sẽ cho tôi vào sao?"

Điểm này xác thật khả nghi.

Nếu thật là Giản Nhất Lăng để cho cô ta tiến vào, lại nói không thông.

Giản Nhất Lăng vì cái gì muốn đưa một người nữ nhân như vậy đi vào nơi bọn họ ở?

Giản Nhất Lăng không có đạo lý sẽ đưa một nữ nhân chẳng ra gì như vậy đi vào trong nhà.

"Tôi nói tiểu cô nương kia trên người không có đến hai lạng thịt, không bằng tôi gợi cảm như vậy, cậu cùng với ở cô bé quá lãng phí thời gian, không bằng cùng tôi.."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi