NỮ PHỤ MUỐN LÀM LÃO ĐẠI

Tuy rằng cuối cùng ý kiến của Giản Dật Thần không có mang đến tác dụng gì, Giản Nhất Lăng vẫn bị trục xuất khỏi gia môn.

Nhưng mà quá trình Giản Dật Thần vì cô mà cãi nhau với cả nhà, Giản Nhất Lăng nhớ kỹ.

Cho nên khi Giản Dật Thần tìm tới cửa, thông qua cửa điện tử nói Giản Nhất Lăng mở cửa, Giản Nhất Lăng đã mở.

Sau khi biết đối phương là Giản Dật Thần, Địch Quân Thịnh sắc mặt hòa hoãn hơn một chút.

Nhưng mà đối với cái người quái dị này như cũ vẫn không cho sắc mặt tốt.

Địch Quân Thịnh cùng Giản Dật Thần bốn mắt nhìn nhau, bọn họ có thể từ trong ánh mắt nhau nhìn ra địch ý của đối phương.

Giản Dật Thần cười sáng lạn, sau đó cố ý nói với Giản Nhất Lăng, "Tiểu Lăng, anh khát, có thể làm cho anh một ly nước ép trái cây hay không? Anh không thích uống nước, chỉ thích uống nước ép trái cây~"

Giản Nhất Lăng gật đầu một cái.

Xoay người đi vào phòng bếp làm nước trái cây cho Giản Dật Thần.

Giản Dật Thần dẫm lên giày cao gót, đôi chân lại trắng lại dài lại thẳng, từng bước một đi tới bên cạnh Địch Quân Thịnh.

Bởi vì đã biết thân phận đối phương, Địch Quân Thịnh không có đối với việc anh ấy tới gần mâu thuẫn như vậy.

Giản Dật Thần đi tới bên cạnh Địch Quân Thịnh, nhỏ giọng nói với Địch Quân Thịnh, "Đừng tưởng rằng dùng một chút thủ đoạn đê tiện, liền có thể đem tiểu muội nhà tôi đưa vào nhà. Có tôi ở đây, cậu đem cái tâm tư kia nhét trở lại vào trong bụng đi thôi!"

Địch Quân Thịnh quay đầu, nhìn về phía khuôn mặt có chiếc lúm đồng tiền đang cười như có như không của Giản Dật Thần.

Giản Dật Thần trên mặt treo ý cười, trong lời nói lại tràn đầy địch ý.

Tiếu diện hồ li, cái xưng hô này xác thật thực thích hợp với anh ấy.

"Anh có thể thử xem xem."

Địch Quân Thịnh khí thế chút này không kém gì Giản Dật Thần.

Giữa hai người địch ý thập phần rõ ràng.

Giản Nhất Lăng từ phòng bếp trở ra, trong tay cầm hai ly nước chanh, một ly đưa cho Giản Dật Thần, một ly đưa cho Địch Quân Thịnh.

Giản Dật Thần muốn nước ép trái cây, nhưng mà Địch Quân Thịnh cũng có phần.

Có thể thấy được vị trí của Địch Quân Thịnh ở trong lòng của Giản Nhất Lăng.

Địch Quân Thịnh cầm lấy ly nước, nâng nâng tay, trong lúc nhấc tay, mặt mày lại đầy hương vị khiêu khích.

Giản Dật Thần trên mặt tươi cười không giảm, uống nước trái cây động tác ưu nhã vũ mị.

Hai người nam nhân, mặt ngoài gió êm sóng lặng, trong lòng lại là các loại đánh giá.

Động tác cùng biểu tình nhỏ này giữa hai bọn họ, Giản Nhất Lăng nhìn không hiểu.

Sau khi uống nước trái cây, Giản Dật Thần lại nói với Giản Nhất Lăng.

"Tiểu Lăng, hôm nay anh ở lại cùng em ăn cơm chiều nha? Hai anh em chúng ta cũng đã lâu không gặp, có phải hay không?"

"Ân."

Giản Nhất Lăng không cự tuyệt, tuy rằng trên thực tế cùng Giản Dật Thần không thân, nhưng ký ức của cô nói cho cô biết, anh ấy không phải người xấu, ít nhất đối với Giản Nhất Lăng, anh ấy không phải người xấu.

Giản Dật Thần lập tức quay đầu, cho Địch Quân Thịnh một ánh mắt đắc ý.

Địch Quân Thịnh cười nhạt một tiếng, đối với loại thủ đoạn nhỏ này thật là khinh thường.

Sau đó Giản Dật Thần lại hướng về phía Giản Nhất Lăng đề nghị, "Tiểu Lăng, nếu không em dọn đến chỗ của anh đi, chỗ của anh đến đại học Kinh Thành rất gần."

Giản Nhất Lăng lắc lắc đầu, "Em muốn chăm sóc anh ấy."

Vốn dĩ chỗ ở của Giản Nhất Lăng cũng cách đại học Kinh Thành rất gần, nhưng bởi vì cùng Địch lão gia tử ký hiệp nghị muốn chăm sóc Địch Quân Thịnh, cho nên cô hiện tại mới chuyển đến nơi này ở.

Chuyện về hiệp nghị bác sĩ tư nhân Giản Dật Thần đã biết.

Cho nên vừa rồi anh ấy mới có thể nói với Địch Quân Thịnh là dùng thủ đoạn đê tiện mà đem em gái nhỏ của anh ấy đưa đến đây.

Giản Dật Thần một kế không thành lại nghĩ một kế, "Vậy nếu không như vậy đi, anh cũng chuyển đến đây ở cùng với em, như vậy anh liền có thể chăm sóc em, chúng ta ngày thường đều bận như vậy, cơ hội gặp mặt ít như vậy, khó có được thời điểm đều ở kinh thành, nếu còn không gặp mặt nhiều, tăng tiến cảm tình một chút, vậy về sau chờ tới lúc từng người kết hôn rồi, liền càng thêm không có thời gian cùng cơ hội gặp mặt."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi