Editor: Ying
Đã sớm nghe đồn bộ phim hài Tết này có khách quý làm cameo.
Có điều Tô Lạc ngàn nghĩ vạn nghĩ cũng không nghĩ tới người đó lại là, Ôn Lĩnh Nam?
Một người đang hot lại không đi phát triển sự nghiệp ca hát của mình, nửa đường chạy tới đoàn phim nhận vai diễn làm gì?
Hơn nữa, kỹ năng diễn xuất của cậu ta đúng là làm rầu lòng người.
Ôn Lĩnh Nam là người cởi mở, mới tới đoàn phim không quá hai ngày đã có quan hệ tốt với trên dưới các nữ diễn viên trong đoàn, quả thật không hổ danh.
Dĩ nhiên, tạm thời không bao gồm Tô Lạc.
Lần trước ở sân bay, Tô Lạc đã khiến cậu ta chịu tổn thương rất lớn.
Lúc đó bà bác ấy hung hăng giữ cánh tay cậu ta, một bên diễn tả lại cảnh bà vừa mới bị người ta sàm sỡ như thế nào…
Quần chúng vây xem ba tầng trong ba tầng ngoài, cái ánh mắt mà mấy người lớn tuổi đó nhìn cậu ta, đến bây giờ Ôn Lĩnh Nam vẫn chưa thể quên được…
Lúc ấy nếu dưới đất có cái hố, cậu ta chắc chắn sẽ nhảy vào không chút do dự.
Từ nhỏ đến lớn chưa từng gặp tình cảnh mất mặt như ngày đó.
Chỉ là, hôm nay Ôn Lĩnh Nam khá đắc ý.
Bởi vì trong cảnh diễn, cậu ta với Tô Lạc có một cảnh ôm…
Cậu ta chỉ diễn vai phụ của phụ, là bạn trai cũ nhà giàu của nữ chính.
Hai người tình cờ gặp nhau ở sân bay, ôm một cái, sau đó mỗi người đi một ngã.
Đạo diễn la to, “Diễn.”
Trong sảnh chờ chật ních người của sân bay, một giọng nữ vang lên thông báo thông tin chuyến bay.
Tô Lạc đẩy vali, bước chân nhanh nhẹn, vừa nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc liền dừng bước.
Người đàn ông đi qua trước mặt cô, anh ta như cảm giác được gì đó nên cũng dừng chân.
Người đàn ông ngoảnh đầu lại, trông thấy cô thì vẻ mặt anh ta hiện lên sự ngạc nhiên.
Thấy anh ta nhìn chằm chằm người phụ nữ khác, cô gái đứng bên cạnh anh ta có hơi buồn bực.
Tầm mắt Tô Lạc nhìn qua người đàn ông, lúc này cô mới chú ý tới bên cạnh anh ta có một cô gái…
Thì ra, anh ta đã có người phụ nữ khác.
Người đàn ông nhíu mày, nói với cô gái bên cạnh: “Anh đi một lát.”
“Dạo này em có khỏe không?”
“Rất khỏe. Người đó là bạn gái anh?”
“Ừ. Em đã đi đâu vậy? Vừa về nước à!”
Tô Lạc không đáp lời, hai người im lặng một hồi thì cô phá vỡ sự yên tĩnh trước, “Em còn có việc, đi trước đây.”
Ôn Lĩnh Nam nắm cổ tay cô lại, “Anh đã từng rất thích em. Anh có thể ôm em một lần nữa không?”
“Không thể.” Tô Lạc giãy cổ tay mình ra, “Thân là bạn gái cũ, em nhắc nhở anh một chút. Hiện tại bạn gái anh vẫn còn ở đây, ít nhất anh phải chú ý tới cảm nhận của cô ấy đã!”
Ôn Lĩnh Nam sững sờ, sao cô ấy không diễn theo kịch bản?
Tô Lạc phất ống tay áo, ung dung rời khỏi sân bay.
Đạo diễn hô lên, “Cut. Cảnh này rất tốt, qua.”
Ôn Lĩnh Nam vẫn còn băn khoăn cảnh ôm trong kịch bản, cậu ta nói với đạo diễn, “Vừa rồi tôi phát huy không được tốt, với lại trong kịch bản còn một cảnh ôm mà?”
Đạo diễn khoát tay, “Khi nãy Tô Lạc có bàn bạc với tôi rồi. Diễn như vậy càng làm nổi bật tính cách không nhập nhằng của nữ chính. Với lại cậu diễn rất khá, cố gắng lên haha!”
Xem như Ôn Lĩnh Nam đã hiểu.
Cậu ta là người cuối cùng biết được cảnh diễn bị đổi. Hơn nữa toàn bộ quá trình cơ bản là hai người đó không định báo cho cậu ta.
Mất công cậu ta còn vì cảnh diễn hôm nay mà mong đợi rất lâu.
Cảnh này đã xong, cũng coi như là cậu ta đã hoàn thành hết phân cảnh của mình.
Dựa theo tiến độ bây giờ thì đến sáu giờ sẽ quay xong, toàn bộ đoàn phim cũng gần như xong hết việc.
Vừa rồi nghe đạo diễn với trợ lý bàn bạc với nhau sẽ chuẩn bị một bữa tiệc đóng máy cho cậu ta ở nhà hàng, mời cậu ta ở lại để cùng nhau ăn mừng.
Phòng bao nhà hàng
Tô Lạc vùi đầu vào ăn, trông cô ăn rất ngon miệng, cứ tưởng sắp chết đói đến nơi.
Một bữa cơm, mất cả ba tiếng.
Đang trên đường trở về khách sạn thì Ôn Lĩnh Nam chợt nhìn thấy xe của Tô Lạc chạy phía trước mình.
Cậu ta sờ cằm, thầm nghĩ cô gái này đúng là một bông hoa lạ đời trong làng giải trí.
Một năm 365 ngày, trừ phải quay phim ra thì toàn ở nhà chăm sóc người thân.
Thông thường khi làm việc trong môi trường áp lực nặng nề, rất nhiều nghệ sĩ sẽ chọn đến quán bar hay karaoke để xả stress sau khi quay xong.
Còn Tô Lạc chỉ như xem diễn xuất là một nghề bình thường. Thời điểm quay phim, trừ chạy đi tuyên truyền thì đều là ở đoàn phim. Thời điểm không quay phim thì chỉ ở nhà cùng với gia đình.
Trong ánh sáng mờ tối của hầm gửi xe, bầu không khí mang theo mùi ẩm mốc.
Tầm mắt Ôn Lĩnh Nam đảo qua bên cạnh, chợt bị một tia sáng chiếu thẳng vào mắt, làm cậu ta thiếu chút nữa đâm vào cây cột. Cậu ta quay phắt sang nhìn góc xó xỉnh vừa rồi, nhìn một lúc cũng không thấy gì khác thường.
Cậu ta cúi đầu tháo đai an toàn, tia sáng lại thoáng qua trước mắt cậu. Ôn Lĩnh Nam cảm giác có điều không ổn, vội vàng cởi đai an toàn, nhìn sang cái góc khác thường khi nãy…
Trong bóng tối, một bóng đen lặng lẽ đến gần một vị trí…
Ôn Lĩnh Nam nhìn theo hướng của gã…
Ánh mắt cậu ta trợn to, mục tiêu của người kia rất có thể là Tô Lạc!
Nhìn kỹ hơn thì thấy trong tay người đó còn cầm một con dao nhọn. Tia sáng vừa rồi là ánh sáng khúc xạ từ mặt kim loại.
Bước chân người kia đang chậm rãi chợt chuyển sang gấp gáp, Ôn Lĩnh Nam hô to, “Tô Lạc, chạy mau.”
Tô Lạc nghe thấy giọng Ôn Lĩnh Nam, cô với Tôn Hoa Hoa cùng lúc nhìn về phía cậu ta, rồi lại theo tầm mắt của Ôn Lĩnh Nam nhìn về phía trước…
Xuất hiện trong ánh đèn mờ mờ là một người đàn ông có gương mặt tái nhợt, trong mắt toàn nét dữ tợn, “Tô Lạc, đều tại mày làm hại tao, tao muốn giết mày.”
- --Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Gã đàn ông vừa nói vừa giơ dao gọt trái cây lên, chạy nhanh về phía bọn cô.
Ngay tại thời khắc nguy hiểm, Tô Lạc đang định xoay người chạy đi thì vừa quay đầu đã thấy Tôn Hoa Hoa còn đứng ngây ra tại chỗ.
Tô Lạc kéo cánh tay Tôn Hoa Hoa, xoay người bỏ chạy.
Chạy không được mấy bước, chợt chân Tô Lạc bị trẹo một cái, đau đến mức biến sắc.
Tôn Hoa Hoa phát hiện Tô Lạc ngừng lại, lại thấy gã đàn ông chỉ cách mười mấy mét, trên mặt gã nở nụ cười độc ác.
Chị ấy nóng lòng hỏi: “Lạc Lạc, sao rồi?”
Tô Lạc bình tĩnh tâm trạng lại, đáp: “Chị chạy trước đi, mục tiêu của gã ta là em.”
Tôn Hoa Hoa nhìn gã đàn ông kia, cảm thấy quen quen.
Nhưng nhất thời lại không nhớ ra đã từng gặp gã ở đâu?
Chị ấy không chịu đi, “Không được, chị là người quản lý của em, phải bảo vệ cho em!”
Đừng nhìn chị ấy bình thường nhát gan như chuột, một khi có chuyện xảy ra là lại không sợ trời không sợ đất. Tô Lạc đẩy Tôn Hoa Hoa một cái, “Chị không sợ hả!”
“Không sợ.” Tôn Hoa Hoa bị dọa đến mức run cầm cập, nhưng vịt chết vẫn còn cứng mỏ la lên.
“Trông hai người như sinh ly tử biệt ấy, lỡ không có tôi thì sao đây?” Ôn Lĩnh Nam không nhìn nổi nữa, đứng ra lên tiếng: “Hai người trốn phía sau tôi đi.”
Tôn Hoa Hoa đỡ Tô Lạc ra phía sau.
Tô Lạc liếc thấy trong tay đối phương còn cầm con dao gọt trái cây sắc bên, không nhịn được dặn dò cậu ta, “Anh nhớ cẩn thận, đừng để bản thân bị thương, trong tay gã còn có dao đấy.”
Ôn Lĩnh Nam gật đầu “Ừ” một tiếng.
Bình thường trông cậu ta mảnh khảnh gầy gò vậy thôi chứ chỉ cần hai chiêu tấn công thuần thục đã hạ được gã kia.
Tô Lạc đã dùng tin nhắn khẩn cấp báo cảnh sát.
Lúc này cô nhìn thấy Ôn Lĩnh Nam đè chặt gã kia dưới đất, mới thở phào nhẹ nhõm.
“Tại sao chú muốn giết tôi? Tôi với chú có thù oán gì chứ?”
Gã đàn ông hung hăng phun một bãi nước miếng, “Nếu không phải tại mày thì sao tao có thể bị công ty đuổi? Nếu không phải tại mày, vợ tao cũng sẽ không ly dị với tao. Đều là do mày mà cuộc sống của tao trở thành mớ hỗn độn. Dù cho tao có xuống địa ngục cũng phải kéo con đỹ như mày xuống chung với tao.”
Gã đàn ông nói xong, bắt đầu phá lên cười như phát điên.
Tôn Hoa Hoa vỗ gáy một cái, “Chị nhớ ra rồi, ông ta là người mắng chửi em trên Weibo.”
Sắc mắt Tô Lạc trầm xuống, “Chết cũng không biết hối cải.”
“Chú cảm thấy đây là sai lầm của người khác sao?”
“Là chú sỉ nhục người nhà tôi trên Internet, vì chuyện này mà ông bị cư dân mạng đào ra vụ tai nạn xe, ông lại xúc phạm nạn nhân là ăn vạ làm tiền…”
“Chú dựa vào ngôn luận mà lấy được đề tài và sự nổi tiếng. Tôi không biết chú làm những chuyện này vì mục đích gì? Hay chú chỉ muốn được người khác chú ý tới, để thỏa mãn cái lòng hư vinh chết tiệt của chú?”
“Nhưng tôi chỉ muốn hỏi chú, chiếc bánh hấp máu người [1] này chú ăn có ngon không?
[1] Bánh hấp máu người (人血馒头)
“Chú cảm thấy những việc này đều là lỗi của tôi? Chú diện áo vest chỉnh tề để rồi lên mạng làm chuyện phạm pháp, chú nghĩ sẽ không có bất kì ai biết được khuôn mặt thật và khía cạnh kinh tởm của chú?”
“Chú rơi tới bước đường hôm nay, không phải do lỗi của người khác. Là do chú. Chú phải chịu trách nhiệm về lời nói và hành động của mình.”
Gã đàn ông hoàn toàn sụp đổ.
Ban đầu gã chỉ muốn giải tỏa áp lực công việc, mới lên mạng tìm kiếm cách xả stress.
Về sau, mỗi lần bị cấp trên mắng chửi, gã đều quay ra trút giận trên mạng.
Là vì cái gì, mới đi tới bước đường hôm nay?
Là vì gần đây vợ gã muốn ly dị gã.
Ả trèo được lên người một tên đàn ông có tiền, liền quay đầu coi thường gã.
Vì căm hận ả đàn bà hám của, lại tình cờ nhìn thấy Tô Lạc đứng ra ủng hộ Hạ Mạt Nhi, nên nhớ đến tin đồn cô ta được bao nuôi lúc trước.
Nhất thời trong lòng căm phẫn, mà ngoài đời thực gã lại không dám ho he chuyện xấu nhà mình ra.
Còn đây là trên mạng, cơ bản là không có người nào biết gã, cũng sẽ không có bất kì ai biết cuộc sống của gã. Cho nên gã không thèm kiêng kỵ, phát tiết toàn bộ sự oán giận đối với bà vợ trong lòng ra…
Ba người bọn cô cùng đi đến đồn cảnh sát để lấy lời khai, gã đàn ông kia tạm thời bị giam lại, bọn cô có thể về trước.
“Chuyện vừa rồi, cảm ơn anh.” Tô Lạc nói.
“Không có gì. Bất kì người đàn ông cao to mạnh khỏe nào gặp loại chuyện này cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn.” Ôn Lĩnh Nam đáp lời cô.
Tô Lạc nhướng mày nhìn Ôn Lĩnh Nam, cô cảm thấy người này cũng không đến nỗi đáng ghét như trước.
Cậu ta trợn mắt lên, “Cô nhìn tôi như vậy, có phải thích tôi rồi không?”
Tô Lạc không khách sáo liếc trả.
“Đúng rồi, cô đã đồng ý mời tôi một bữa.”
Cô suy nghĩ một lúc, “Hồi nào?”
Cậu ta đáp: “Cái lần đi ra khỏi phòng thu âm…Không phải cô không nhớ đấy chứ!”
Dĩ nhiên Tô Lạc nhớ, chỉ là lần trước cô đâu có đồng ý…
“Ừ…Vậy hôm nào rảnh, tôi mời anh.” Vừa rồi nhìn thấy cậu ta không chần chừ ngăn người trước mặt cô, Tô Lạc nghĩ đưa chút quà để biểu đạt sự cảm ơn là rất cần thiết.
______________