Editor: Doris
Ôn Lĩnh Nam nhìn cô bước đi khập khiễng, hơi do dự nói: “Cô bị trẹo chân rồi, có muốn tôi cõng cô không?”
Tô Lạc xua tay: “Không cần, tôi tự đi được.”
Chỉ bị trẹo mắt cá nhân một chút thôi, cô không yếu đuối như vậy.
Hơn nữa Tôn Hoa Hoa đang đỡ cô, lát về đắp đá lạnh một lát thì sẽ không sao.
Ôn Lĩnh Nam cũng không nài nỉ nữa, đưa bọn cô về khách sạn, sau đó cậu ta về phòng mình.
Sáng sớm hôm sau, Ôn Lĩnh Nam rời giường, đi ngang qua phòng của Tô Lạc. Cậu ta hơi ngạc nhiên, ngẫm một hồi rồi chuẩn bị gõ cửa phòng…..
Cậu ta vừa mới tiến lên, còn chưa kịp gõ cửa thì cửa phòng đột nhiên mở ra từ bên trong. Ôn Lĩnh Nam nhanh nhẹn nói: “Cô muốn cùng đi ăn sáng không?”
Người ở phía sau cửa lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Anh đang nói chuyện với tôi sao?”
May mắn thay không bị người ta nhận ra, Ôn Lĩnh Nam nhanh chóng che khuôn mặt của mình lại, kế đó hỏi: “Người ở phòng này đâu?”
“À, vị khách đó trả đã phòng từ sáng sớm rồi nên tôi mới vào đây quét dọn.”
Ôn Lĩnh Nam gật đầu, cậu ta trở về phòng thu dọn hành lý, sau đó cũng nhanh chóng rời khỏi khách sạn.
Trên đường về nhà.
A Tình vô tình lướt trúng một tấm ảnh, nhanh chóng thoát ra ngoài tìm người trong bức ảnh.
Cô ấy nhìn chằm chằm tấm ảnh một lúc, quay đầu nói với Tô Lạc: “Chị Tô Lạc, chị xem, người này chỉnh rất giống chị.”
Tô Lạc đang đeo tai nghe ngồi ở ghế sau, vừa nghe nhạc vừa ngủ gà ngủ gật.
Tô Lạc nghe thấy giọng của A Tình, cô ngẩng đầu nhìn sang, ngây ngẩn cả người: “Sao chị lại thấy người này nhìn hơi quen mắt!?”
“Cô ta chính là diễn viên trong《Truy Tìm Bí Mật》đó chị, người mặt nhọn ấy!” Trí nhớ A Tình rất tốt: “Cô ta với nhỏ mặt tròn hay cùng nịnh bợ Trương Hòa á…”
Nghe A Tình nhắc lại, Tô Lạc nhanh chóng nhớ lại bộ dáng của người đó.
Tiêm cằm, mũi cao, mắt to hai mí phong cách Châu Âu. Giống hệt với người có cha mẹ nổi tiếng trên mạng, không thể phân biệt được người nào với người nào.
Mà bây giờ Mặt nhọn thay đổi rất lớn, cằm không còn nhọn như trước, lông mày và mắt cũng khá giống với cô. Đặc biệt là sau khi trang điểm, đuôi mắt hẹp dài trông khá quyến rũ.
Tô Lạc nhìn một lúc cũng chẳng có hứng thú gì, trả điện thoại lại cho A Tình. Cô tựa lưng vào ghế da mềm mại, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đến Nam Thành rồi, vừa đúng lúc đi ngang qua nhà A Tình, cô đưa A Tình về nhà trước, sau đó về nhà họ Tô.
A Tình vốn không chịu, cô ấy muốn ngồi xe buýt về nhà vì sợ làm trễ thời gian của Tô Lạc.
Tô Lạc hỏi cô về nhà bằng xe buýt mất bao lâu, A Tình nói một tiếng.
Cô cảm thấy một tiếng ấy cũng không làm trễ chuyện gì, hơn nữa chỗ ở của A Tình là một địa phương khá vắng vẻ. Một cô gái đi xe buýt, xuống xe còn phải đi một đoạn xa nữa mới đến nhà, vậy không an toàn lắm.
Trong lòng A Tình cảm thấy ấm áp.
Bình thường trợ lý và thợ trang điểm ở trong giới có địa vị rất thấp.
Nếu có chuyện gì không như ý sẽ bị mắng mỏ, đó là chuyện thường tình.
Nhưng Tô Lạc không giống vậy, cô ấy không hề làm giá. Những việc có thể làm bằng sức mình thì đa số cô ấy đều tự mình hoàn thành.
Người bên cạnh Tô Lạc, ngoại trừ chị Hoa Hoa ra cũng chỉ có mình cô.
Được đi theo chị Tô Lạc, cô thật sự đã học được rất nhiều.
A Tình chỉ vào thôn phía trước: “Chị Hoa Hoa, đến chỗ đó thì dừng lại nhé, nhà em ở phía trước, đi vài bước là tới rồi.”
Tôn Hoa Hoa cười ha hả: “Không có gì, để chị đưa em đến cửa nhà.”
Nghe thấy tiếng ô tô, ông cụ và bà lão trong thôn đang làm cơm trưa tò mò nhướng đầu nhìn ra ngoài.
Tôn Hoa Hoa đưa giỏ trái cây và thực phẩm dinh dưỡng để biếu cho ông bà của A Tình.
Hai người già mặc quần áo mộc mạc nhưng lại rất đôn hậu, nhiệt tình mời hai người về nhà uống trà nóng đuổi lạnh.
Gió bên ngoài rất lớn, lạnh đến mức răng run cầm cập.
Ông lão bà lão trong thôn nhìn nhóm người xong quay ra nhìn chiếc xe xa hoa, lại quay lại nhìn người đưa A Tình về ăn mặc phong cách phương Tây, thoạt trông đã biết là người có tiền ở thành phố!
Còn một tháng rưỡi nữa mới đến tết, trong thôn cũng có không ít người trẻ tuổi về quê sớm. Họ ngắm nghía logo của xe sang, đôi mắt hận không thể dán lên đó luôn.
Chàng thanh niên chụp ảnh đăng lên mạng, mới biết được giá của chiếc xe này hơn 500 vạn!
Hơn 500 vạn! Đây không phải là một con số nhỏ. Với số tiền đó mà đến nơi thôn làng bình thường, lạc hậu như nơi này thì cơm ngon rượu say cũng đủ cho người ấy cả đời không lo chuyện ăn chuyện mặc.
Lại nghe mấy người già trong thôn tán gẫu: “Nhìn con bé kia đi, lớn lên duyên dáng xinh đẹp, y chang mấy diễn viên trong tivi.”
“Chắc không phải đâu, mà cháu gái lão Hồ đúng là có tiền đồ.”
Người nói vô tình, người nghe có ý.
Chàng thanh niên cũng có tâm tư riêng, muốn đi lên xem thử.
Trùng hợp bà của chàng thanh niên ấy gọi hắn lại: “A Đức, chúng ta cùng đến nhà A Tình xem thử.”
À mà phải nói tới chuyện cậu ta và A Tình là thanh mai trúc mã.
Thậm chí hai người còn có một nụ hôn non trẻ khi còn nhỏ xíu!
A Đức cũng có chút trông mong A Tình nên lập tức cất bước.
Vừa vào nhà chính là tầm mắt A Đức đã đảo qua đảo lại, chợt nhìn vào gương mặt trắng nõn của cô gái đang ngồi trên ghế.
Cậu ta sửng sốt, cô gái này hình như hơi quen!?
Giống như đã gặp ở đâu đó…..A Đức đang cố gắng nhớ lại, sau đó nghe thấy A Tình gọi người đó là chị Tô Lạc, cậu ta mới đập trán, cuối cùng cũng nhớ ra cô ấy là ai rồi.
Cô…Cô ấy….Cô ấy không phải Tô Lạc đó sao? Diễn viên nổi tiếng Tô Lạc đó?
Ngoài đời cô ấy còn đẹp hơn trong hình!
A Đức lặng lẽ cầm điện thoại, chụp một tấm ảnh làm kỷ niệm.
Bên ngoài ồn ào vô cùng, Tô Lạc ngẩng đầu liền thấy người dân trong thôn đang đứng ngoài cửa sổ hóng hớt.
Người trong thôn nhiệt tình như vậy làm A Tình hơi xấu hổ,
Loáng thoáng nghe thấy người bên ngoài khẽ nói nhỏ với nhau, gì mà “Tô Lạc” với “diễn viên nổi tiếng”, còn có người cầm điện thoại chụp ảnh.
Tô Lạc thấy đã không còn sớm, nói vài câu sau đó dặn dò hai người lớn trong nhà A Tình một chút, đại ý là bảo họ nhớ giữ gìn sức khỏe, nói xong liền trở về cùng với Tôn Hoa Hoa.
Nhà A Tình
Bà cụ không cẩn thận làm đổ giỏ trái cây, đang đau lòng vì lỡ làm dập hết mấy quả thì thấy dưới đáy giỏ tre có một thứ gì đó màu đỏ.
Một xấp dày, khoảng một vạn.
“A Tình, cái này ở đâu ra vậy con?”
A Tình thấy bà cầm một xấp tiền trong tay liền hiểu ra: “Là lì xì của chị Tô Lạc.”
Bà A Tình không hiểu lắm, bảo A Tình đem trả lại cho cô.
A Tình cầm xấp tiền trong tay, bên ngoài tuy có gió thổi lạnh lẽo nhưng trong lòng cô ấy lại rất ấm áp.
Lúc trở về nhà họ Tô đã là hai tiếng sau.
Giang Ninh thấy Tôn Hoa Hoa là cô gái không tồi, lo trước lo sau vì chuyện Tô Lạc, chịu khó lại cần mẫn. Tết lại đang đến rất gần nên đã cho chị ấy một bao lì xì bự.
Vốn Tôn Hoa Hoa định sẽ khách sáo một chút.
Nhưng lại nghe Tô Lạc nói: “ Tính tình mẹ em hơi thẳng thắn, chị đừng khách sáo! Nói không chừng, chị khách sáo một chút thì chẳng còn lì xì nữa đâu.”
Tôn Hoa Hoa nghe vậy vội cười tươi hớn hở nhận lấy bao lì xì: “Cảm ơn dì Giang, chúc dì năm mới vui vẻ, trẻ mãi không già, mãi mãi xinh đẹp.”
Giang Ninh cảm thấy miệng cô gái này rất ngọt, lời nói ngọt ngào giống như chẳng mất tiền mua, chỉ cần khiến tâm trạng người khác thoải mái là cứ thế tuôn xa xả.
______________