NỮ PHỤ TRỌNG SINH CÔ ẤY KHÔNG THEO HẦU BỘ TIỂU THUYẾT NÁT NÀY NỮA


Đợi xe ngựa chầm chậm chuyển động, Ân Nguyên Tân mới nhìn Ân Tố Tố nói: “A Man, nếu muội gặp phải chuyện như vậy, không cần phải bận tâm gì cả, trực tiếp động thủ luôn”.
“Ca ca, trong kinh thành này, làm gì có kẻ nào dám nói năng lỗ mãng với muội chứ”.

Ân Tố Tố cười nói.
Không phải cô tự khen đâu, là lời đồn Bồ Tát chuyển thế khi nhỏ thực sự là đi sâu vào lòng người, không chỉ có Vương gia và Vương phi của Trấn Nam Vương Phủ chiếu cố, Tiêu Cảnh Vân và Ân Nguyên Tân còn là hảo bằng hữu, tất nhiên cũng sẽ bảo vệ cô, Thái hậu trong cung cũng có chút ấn tượng với cô, ngoài ra bản thân cô cũng có giao hảo với không ít thiên kim tôn quý khác.
Vậy nên chỉ có não úng nước mới dám chọc vào cô.
Có điều thật sự có kẻ dám có ý đồ với cô đó.
Ân Tố Tố không khỏi sờ lên huyết ngọc đang đeo trên cổ, trên thế gian này có tình bạn bền chắc giống như tường đồng vách sắt, nhưng cũng có kẻ lời ngon tiếng ngọt, cố tình tiếp cận.

Cô cho rằng kiếp này mình đã đủ thông minh rồi, kết quả suýt nữa bị bắt thóp.
Ân Nguyên Tân nhìn thấy hành động của Ân Tố Tố, liền nghĩ tới chuyện ở Kim Quang Tự, nói: “Có thù thì báo thù, có oán thì báo oán, nếu muội không tiện xử lý, ca ca có thể giúp muội”.
Ân Tố Tố bỏ tay xuống, cầm một trái đông tảo lên nói: “Không ai chọc vào huynh muội chúng ta được, cũng không ai dám công khai chọc vào muội, còn về âm mưu phía sau, muội có thể tự mình xử lý”.
“Vậy thì tốt”.

Ân Nguyên Tân nói.

“Ca ca, Bạch cô nương động thủ ngay trên phố khiến người người đều biết, nếu Tiêu thế tử ra mặt thì nên xử lý thế nào, dù gì chuyện này cũng không phải chuyện nhỏ”.

Ân Tố Tố hỏi.
Ân Nguyên Tân lắc đầu, muốn xử lý chuyện này thật sự rất phiền phức.
“Trong kinh thành, tùy tiện tìm mấy nhà cũng ra được người làm quan, cũng chứng minh gốc rễ móc nối của các gia tộc tôn quý rộng, còn không biết kéo theo bao nhiêu rắc rối phức tạp đằng sau nữa, chuyện này nhìn bên ngoài thì là tranh đấu giữa nam nữ, nếu là trên giang hồ thì cũng không ai nói gì, chỉ có thể trách bản thân không bằng người khác, nhưng đây không phải giang hồ.

Nếu vị Bạch cô nương này thông minh một chút, ban ngày thì lùi một bước, ban đêm mới tìm hắn tính sổ, vậy là không bị dính líu gì rồi, Hộ bộ Thị lang cho dù có suy đoán là cô ta cũng không dám ra tay giữa ban ngày.

Nhưng trước mắt, con đường này không thể đi được rồi”.
Ân Tố Tố mím môi, thấp giọng nói: “Nhưng chuyện này không thể nói là do lỗi của Bạch cô nương được”.
Ân Nguyên Tân đồng ý gật đầu nói: “Chuyện này tất nhiên không phải lỗi của cô ta, ta cũng từng nghe nói qua về tên Tiền Minh Vũ kia, ban đầu Hộ bộ Thị lang muốn nhét hắn vào Thanh Viễn Trai, Tôn phu tử không muốn nhận hắn, suýt nữa dâng tấu lên Hoàng thượng, có thể thấy danh tiếng của người này kém tới mức nào”.
Ân Tố Tố nghe vậy, lắc đầu, đúng là tiêu chuẩn của một tên phế vậy mà.
Ân Nguyên Tân nói tiếp: “Loại con cháu thế gia như vậy, dựa vào thế lực gia tộc diễu võ dương oai quen rồi, có điều ai có thể chọc, ai không thể chọc, hắn đều biết rõ, nên vẫn luôn không có chuyện gì.

Kết quả đụng phải Bạch cô nương lần đầu tới kinh thành, ta và muội đều biết Bạch cô nương là người trong lòng của Cảnh Vân, nhưng người ngoài không biết, vậy nên Tiền Minh Vũ uống rượu vào thiếu tỉnh táo, không cẩn thận đụng phải người không nên đụng”.
Ân Tố Tố khoanh tay, dè dặt hỏi: “Ca ca, tên đó không thể nối dõi tông đường nữa phải không?”
Mặt Ân Nguyên Tân tái mét, gật đầu.
Ân Tố Tố lại hỏi: “Chuyện này, Bạch cô nương đánh một trận rồi thì cũng thôi đi, còn hại hắn đoạn tử tuyệt tôn, Hộ bộ Thị lang chắc chắn sẽ không để yên đâu, có khi nào sẽ náo đến chỗ Hoàng thượng, đến lúc đó Tiêu thế tử phải xử lý thế nào đây”.
Ân Tố Tố không cảm thấy Bạch Như Sương làm sai, mà ngược lại cảm thấy cô ta làm rất đúng.

Nhưng chuyện này chắc chắn sẽ đem đến rắc rối cho Tiêu Cảnh Vân, nhưng với cô mà nói thì đây lại là chuyện vui.
Ân Nguyên Tân thờ ơ, không hề lo lắng chút nào cho vị huynh đệ kia của mình.
“Nữ nhân của y, nếu y không tự bảo vệ được, vậy thì không phải Tiêu Cảnh Vân nữa.

Ta đoán y sẽ tìm lỗi sai của Hộ bộ Thị lang, sau đó đẩy Bạch Như Sương ra khỏi chuyện này”.
Ân Tố Tố phản ứng lại, gia tộc tôn quý càng nhiều, thì quan hệ lại càng rắc rối khó xử lý, sẽ tạo ra vô số sâu mọt.
Quan lại ở kinh thành kiếm tiền nhờ vào việc làm quan là chuyện hết sức bình thường, nếu không tiền để Tiền Minh Vũ ngày ngày ăn chơi xa xỉ như vậy lấy từ đâu ra, nếu Tiêu Cảnh Vân thật sự muốn tra, nhất định có thể tra ra không ít chuyện.
Có điều làm như vậy, những người có quan hệ với Hộ bộ Thị lang nhất định sẽ khiến Tiêu Cảnh Vân không được yên.

Sau khi xe ngựa chầm chậm dừng lại, Ân Nguyên Tân chỉnh trang lại y phục rồi nói: “Hoàng thượng bất mãn với các gia tộc tôn quý đã lâu, lần này Cảnh Vân ra tay, ngược lại còn khiến Hoàng thượng vui vẻ”.
Ân Tố Tố cũng đứng dậy, thấp giọng nói: “Gặp họa được phúc”.
Ân Nguyên Tân dừng động tác, nhìn khóe miệng Ân Tố Tố mang ý cười, nói: “Thực ra trước kia ta cũng từng lo lắng”.
“Lo cái gì ạ?” Ân Tố Tố không hiểu hỏi lại.
Khóe miệng Ân Nguyên Tân khẽ nhếch: “Ba người chúng ta cũng xem như là trưởng thành cùng nhau, Cảnh Vân đối với muội không giống với những người khác, ta lo muội mới biết yêu lại phải lòng y, vậy nên không ít lần ngăn cản, khiến y bớt tới Ân gia lại, có điều sau này ta phát hiện, muội sẽ không nhìn trúng y”.
“Tại sao ca ca lại cảm thấy như vậy, Tiêu thế tử nhân trung long phụng*”.

Ân Tố Tố thấp giọng cười nói.
*Nhân trung long phụng: rồng phụng trong người, ý chỉ những người xuất chúng, nổi bật.
Ân Nguyên Tân lắc đầu, vô cùng chắc chắn nói: “Muội không nhìn trúng y, còn có chút chê bai, thậm chí còn đem theo một chút chán ghét mà ngay cả bản thân muội cũng không nhận ra”.
Ân Tố Tố ngạc nhiên, cô cho rằng bản thân đã buông bỏ được rồi, kết quả cô vẫn không ý thức được mà chán ghét y sao?
“Tuy ta không biết tại sao, nhưng muội muội vẫn quan trọng hơn y”.

Ân Nguyên Tân nói xong, vén rèm che ra, xuống xe ngựa trước, lại dìu Ân Tố Tố xuống.
“Ngọc Thanh, ngươi về đi, phía chủ tử nhà ngươi có lẽ đang gặp phiền phức.

Lát nữa ta với A Man thuê một chiếc xe khác về”.

Ân Nguyên Tân dặn dò.
“Vâng, Ân công tử”.


Ngọc Thanh cũng hơi gấp, lập tức leo lên xe thúc ngựa đi.
“Ca ca, muội không phải chán ghét, chỉ là nhiều lúc cảm thấy Tiêu thế tử suy nghĩ hơi nhiều”.

Ân Tố Tố nói.
Thân là thế tử duy nhất của Trấn Nam Vương Phủ, thân thể lắm tật nhiều bệnh khiến Tiêu Cảnh Vân hình thành nên tính cách bất cứ chuyện gì cũng để trong lòng, dễ sinh nghi.
Khi cô còn nhỏ không thật sự là một em bé chuyện gì cũng không hiểu, Tiêu Cảnh Vân và Vương phi từng thử thăm dò chuyện của cô và mẫu thân, cô vừa nghĩ đã hiểu rồi.
Không nói toạc ra là vì như vậy tốt cho mọi người, nhưng không có nghĩ là cô không có vướng mắc trong lòng, vậy nên bất luận thế nào, cô sẽ không sinh ra một chút ái mộ nào với Tiêu Cảnh Vân.
“Đúng là có nhiều lúc Cảnh Vân thích giấu tâm sự trong lòng”.

Ân Nguyên Tân nói, dẫn Ân Tố Tố đi về phía Quỳnh Ngọc Lâu, chuyện này kết thúc tại đây, sau này hai huynh muội cũng không nhắc lại nữa.
“Ân tiểu thư?”
Bước chân Ân Tố Tố dừng lại, khinh sa khẽ bay theo gió, ánh mắt có hơi bất ngờ nhìn người vừa gọi mình: “Lục đại nhân?”
Khóe miệng Lục Dịch khẽ nhếch, đưa theo thị vệ chầm chậm bước qua..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi