NỮ PHỤ TRỌNG SINH CÔ ẤY KHÔNG THEO HẦU BỘ TIỂU THUYẾT NÁT NÀY NỮA


Ân Tố Tố vô cùng kinh ngạc nhìn người đang bước đến kia, cô nghĩ ngày mai đi trang tử, sau đó âm thầm thăm dò tiến độ của vụ án, không ngờ lần đầu tiên ra ngoài sau khi xuống núi, lại gặp được người ngay trước cửa Quỳnh Ngọc Lâu.
Lục Dịch bước đến, chắp tay thi lễ một cái, lễ nghi đầy đủ, khiến người khác không tìm được sai sót nào.
Ân Nguyên Tân chắp tay đáp lễ, trên mặt mang ý cười, ngữ khí ôn hòa nói: “Khoảng thời gian bị kẹt lại trên núi, muội muội ta làm phiền ngài rồi”.
Khóe miệng Lục Dịch vẫn mang ý cười, vô ý nhìn Ân Tố Tố một cái, thấy sắc mặt cô vẫn bình thường, liền mở miệng nói: “Nếu thật sự muốn nói đến chuyện này, thì đáng ra phải là ta cảm ơn Ân tiểu thư mới phải”.
Hắn nói mà, tại sao một thiên kim tiểu thư hành sự như vậy, người Ân gia lại giống như bịt mắt bịt tai, cái gì cũng không biết, thì ra là có ca ca ruột ở bên bảo vệ, để cô tự do càn quấy, còn giúp cô che giấu.
Ân Nguyên Tân không tỏ ý kiến, cậu biết muội muội từng cứu vị Lục đại nhân này, cũng biết Lục đại nhân đồng ý để muội muội cậu tham gia tra án, có qua có lại, không ai nợ ai.
“Lục đại nhân cũng đến Quỳnh Ngọc Lâu?” Ân Nguyên Tân hỏi.
“Ừm, có hẹn với mấy người đồng liêu”.

Lục Dịch nói xong, liền cáo từ với huynh muội hai người, đưa theo người của mình vào Quỳnh Ngọc Lâu trước.
Ân Nguyên Tân và Ân Tố Tố vào sau, sau khi tìm chưởng quỹ lấy một gian phòng riêng, hai người chầm chậm lên lầu hai.
Ân Tố Tố còn tưởng Tiêu Cảnh Vân tìm hai người là có chuyện lớn gì cơ, vậy nên không đem theo nha hoàn, sau khi vào phòng cởi khinh sa ra trước, kéo tay áo lên, tự rót cho mình và Ân Nguyên Tân mỗi người một tách trà.
“A Man, muội vẫn còn chuyện chưa nói với ta”.


Ân Nguyên Tân đặt tách trà Ân Tố Tố đưa qua một bên, nghiêm túc hỏi.
Ân Tố Tố biết nếu hôm nay cô không nói rõ ràng, sau này nhất định không thể ra khỏi cửa nữa.
“Thực ra lúc muội cứu Lục Dịch, bản thân cũng bị ba kẻ khác truy sát”.

Ân Tố Tố khẽ nói.
“Ba kẻ truy sát? Cấp gì?” Sắc mặt Ân Nguyên Tân tựa băng giá, ngữ khí lạnh lùng còn mang theo tia sát ý.
“Chắc là bậc Tông sư, sau đó muội lập kế nhốt ba kẻ đó lại, đặt bẫy bọn chúng, đưa Lục Dịch đi trước, ba kẻ đó chết rồi”.
Ân Tố Tố nói xong, từ từ ngẩng đầu nhìn Ân Nguyên Tân một cái, nói tiếp: “Muội nghĩ nếu đã giải quyết xong ba tên đó rồi thì không cần thiết phải nói ra khiến ca ca lo lắng nữa, ca ca chỉ cần chuẩn bị tốt cho kì thi mùa xuân là được”.
Ân Nguyên Tân nhắm mắt, sự băng giá trên khuôn mặt không những không giảm mà còn tăng thêm vài phần.
“Huyết ngọc này còn phiền phức hơn ta nghĩ”.
“Sao ca ca chắc chắn là do huyết ngọc?” Ân Tố Tố hỏi, thực ra cô nghĩ rộng hơn, có thể là do huyết ngọc, cũng có thể là người ái mộ Tiêu Cảnh Vân nổi sát ý với cô, chỉ là không tiện động thủ trong kinh thành.
“Ân gia là tân quý, nếu chỉ là ghen tuông đấu đá bình thường giữa nữ nhi, cũng không dám động thủ ở Kim Quang Tự”.

Ân Nguyên Tân nghĩ, sợ là phủ Quốc công cũng không thoát khỏi liên quan, cũng chỉ có phủ Quốc công mới bồi dưỡng ra được cao thủ cấp Tông sư.
“Đợi đến lễ ủ rượu tuyết, hủy nó trước mặt mọi người”.

Ân Tố Tố nói, dù sao thì bản đồ mới là thứ có tác dụng thực sự cũng được cô chép lại rồi.
“Muội chú ý phủ Quốc công một chút, cũng phải đề phòng vị tam tiểu thư đó”.

Ân Nguyên Tân không yên tâm mà dặn dò.
Hai người đang nói chuyện, tiểu nhị bên ngoài gõ cửa: “Công tử, tiểu thư, thức ăn tới rồi”.
“Vào đi”.

Ân Nguyên Tân trả lời.
Tiểu nhị đẩy cửa ra, sau khi để thức ăn lên bàn, mới cẩn thận lui ra ngoài.

“Nếm thử món ăn của Quỳnh Ngọc Lâu đi, đây đều là mấy món đầu bảng của họ, hơn nữa tiệm này mới mở ba tháng, đến Thái Bạch Lâu cũng bị lấn át”.

Ân Nguyên Tân nói.
Sau khi Ân Tố Tố nếm thử một ngụm canh cá, mắt liền sáng lên: “Đúng là ngon miệng, không tanh chút nào, hơn nữa đem thịt cá băm nhuyễn ra nấu thành canh, rất khéo léo”.
Ân Nguyên Tân cũng thử một ngụm, không khỏi cảm thán: “Đúng là không tồi, cũng không biết đầu bếp ở đây có bị cướp đi không, nếu thật sự bị cướp đi, có thể bỏ tiền ra mua công thức được không”.
Ân Tố Tố nghĩ cho dù là đầu bếp hay công thức, nhất định đều không có được, bởi vì Quỳnh Ngọc Lâu này chính là thủ bút của Lâu Vọng Các.
Lâu Vọng Các: Các chủ của Thiên Vũ Các.
Thiên Vũ Các chuyên thu thập tin tức trong thiên hạ, thậm chí đến cả một số bí mật trong hoàng cung cũng có thể mua được bằng tiền, vậy nên Thiên Vũ Các thu hút không ít thù địch, nhưng nó giỏi ẩn nấp, mười mấy năm nay, trải qua hai đời các chủ, chưa từng có ai tra ra Thiên Vũ Các nằm ở đâu.
Còn về việc tại sao Lâu Vọng Các tới kinh thành, mở Quỳnh Ngọc Lâu, thì đều là vì nữ chính.
Đối với bên ngoài, Thiên Vũ Các chính là bất khả xâm phạm, người bình thường căn bản không thể tiếp cận, nhưng không phòng được nội bộ có người thay lòng, muốn nhân cơ hội ngày 15 hàng tháng độc trong người Lâu Vọng Các phát tác mà đoạt lấy quyền quản lý Thiên Vũ Các.
Thuộc hạ của Lâu Vọng Các liều chết kháng cự, cuối cùng chỉ có thể tạm thời buông bỏ Thiên Vũ Các, âm thầm đưa hắn rời khỏi Thiên Vũ Các, đi Vân Cốc Sơn tìm người trị độc, sau đó tìm gặp được nữ chính Bạch Như Sương.
Bạch Như Sương hiếu kỳ chất độc trong người hắn cứ đến ngày 15 hàng tháng phát tác, đồng ý giải độc giúp hắn, một đến hai đi, độc này giải trong ba tháng, Lâu Vọng Các đã ở lại Vân Cốc Sơn đúng ba tháng.
Sau này độc trong người Lâu Vọng Các đã tạm thời được áp chế, dựa vào thuốc khiến độc trong người tạm thời không phát tác nữa, vậy nên hắn tập hợp thuộc hạ, đoạt lại vị trí các chủ Thiên Vũ Các.
Sau khi đoạt lại được vị trí các chủ, Lâu Vọng Các muốn mời Bạch Như Sương tới Thiên Vũ Các, Bạch Như Sương không đồng ý, huống hồ khi đó Bạch Như Sương đã gặp được Tiêu Cảnh Vân, nam nữ chính vừa gặp nhau, những nam phụ khác đều trở thành bia đỡ đạn.
Nhưng rễ tình của Lâu Vọng Các đã bén, sẽ không dễ dàng quên đi, vậy nên luôn âm thầm bảo vệ và giúp đỡ nữ chính Bạch Như Sương, sau này biết Bạch Như Sương sẽ đến kinh thành, nên đã sớm chuẩn bị kĩ càng.
Đúng là si tình mà~
Chỉ đáng tiếc một mảnh tình si này đến cuối cùng vẫn là không nhận được hồi đáp.

Có điều—
Bạch Như Sương có lợi dụng Thiên Vũ Các thăm dò một số tin tức hay không mới là chuyện cô cần đề phòng, tai mắt khắp thiên hạ đều ở Thiên Vũ Các, lỡ như bị Thiên Vũ Các phát hiện ra điểm nào đó không đúng, thì chẳng khác nào bị Bạch Như Sương nắm được thóp.
“Ca ca, sau này chúng ta vẫn là ít tới Quỳnh Ngọc Lâu lại thì hơn”.

Ân Tố Tố cười nói.
Ân Nguyên Tân ừm một tiếng, cũng không hỏi tại sao, chỉ bận gắp thức ăn cho muội muội.
“Ca ca không hỏi muội tại sao sao?” Ân Tố Tố hỏi.
“Bây giờ có lẽ muội cũng không tiện nói, nên ta sẽ không hỏi, khi nào muội muốn thì nói với ta cũng được”.

Ân Nguyên Tân nói, lại múc cho Ân Tố Tố một bát canh cá, “uống nhiều canh chút, làm ấm thân thể, hôm nay ở ngoài trời lạnh hơi lâu”.
Ân Tố Tố cười, vừa muốn mở miệng, bên ngoài đột nhiên có tiếng động lớn.
Sắc mặt Ân Nguyên Tân khẽ biến, đối mắt với Ân Tố Tố, trực tiếp đẩy cửa đi ra ngoài.
Đồng thời lúc này gian phòng cách vách với họ cũng mở ra, chính là Lục Dịch..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi