NỮ THẦN TRỞ VỀ

Cúp điện thoại, Đào Tuệ Tuyết nhẹ nhàng thở dài một tiếng. Bà quay đầu ảnh chụp đặt đầu giường, hình chụp gái đình ba người chụp chung, trong hình lúc đó Thường Thời Quy mới mười tuổi, cười mặt mũi sáng lạn.

Nhưng kể từ sau vụ tai nạn xe, Thời Quy không còn có nụ cười như vậy nữa. Vụ tai nạn xe năm đó đã mang chồng của bà đi, cũng mang theo đứa con trai ngây thơ vui vẻ ngày nào.

Bà hiểu một phần tâm tư của con trai mình đặt lên cô gái kia, đừng nói bên ngoài mấy bà nhàm chán nói chuyện phiếm bàn luận sau lưng, dù có trước mặt nói Ninh Tây không tốt, hắn chắc chắn cũng không rời đi.

Buổi chiều tin tức về việc Ninh Tây báo án được đưa tin, quả thật bà có chút không vui. Nhưng nghĩ lại, bà hiểu cô bé này bất đắc dĩ và có dũng khí lớn mới làm thế, làm được như con bé, cũng không có mấy người.

Từ vai trò là một người mẹ, bà dĩ nhiên hi vọng con trai đem về một cô con dâu hiền thê lương mẫu, nhưng từ góc độ là một người phụ nữ mà nói, bà rất thưởng thức cô gái như Ninh Tây.

Nhưng dù sao cũng không sánh bằng sự yêu thích của con trai, bà không muốn làm mấy việc cẩu huyết như trong phim truyền hình, phụ nhân nhà giàu cầm gậy đánh uyên ương. Con trai có được người nó yêu, mà cô gái đó bà cũng rất thưởng thức. Coi như cũng vẹn cả đôi đường.

Ninh Tây cảm giác mình lại đang nằm mơ, trong mộng cô đang đi trên đường phố vào đêm tối, dưới bầu trời mưa nhỏ tí tách, cô đứng ở giữa ngã tư đường phố, không biết phải đi tới đâu.

Vô số người đi qua đường, nhưng không ai liếc nhìn cô một cái, cũng không một ai dừng bước chân.

Rồi không biết rõ khi nào, xung quanh cô toàn bộ người đi đường đều biến mất, xe bốn phía dừng lại, cô bị vây lại bởi những chiếc xe lớn nhỏ, tiến thoái lưỡng nan, không biết phải làm sao.

Rồi từng cái xe lại còi vang thúc giục cô rời đi, không ngừng ấn còi, xe bốn phía cách cô càng gần, cuối cùng cô bị xe cộ vây quanh trong một vòng nhỏ hẹp.

Đột nhiên, có người nắm lấy tay cô, cả người cô giống như bay lên, cách Dongfeng xe càng lúc càng xa, cuối cùng hạ xuống trên một xích đu ở một bãi cỏ xanh.

Gió mát phất qua, phảng phất ngửi thấy mùi của cỏ xanh.

"Tây Tây..."

Cô quay đầu lại, người đàn ông mặc áo sơ mi nhẹ nhàng ôm cô từ phía sau, báo bọc cô trong cái ôm ấp áp, không để cho hơi lạnh xâm nhập, cũng sẽ không để bất cứ thứ gì tổn thương cô.

"Thời Quy..."

Ninh Tây mở mắt ra, nhìn trên người mình đắp kín chăn màu xanh đậm mới nhớ tới đây không phải phòng cô, mà là phòng ngủ chính.

Ninh Tây ngồi dậy, đột nhiên bụm mặt cười, sau đó lại lại nhẹ nhàng nằm xuống.

"Lý đội trưởng, anh xác định là đây hả?"

Cảnh sát Tôn nhìn trước mắt là cánh cổng chạm trổ xa hoa, nhìn vào khe hở cánh cửa, bên trong có bãi cỏ với vườn hoa và một ngôi nhà lớn xây dựng theo phong cách châu Âu.

Mấy người họ đi từ cửa chính tiểu khu đến đây mấy phút đã gặp được mấy xe chạy tuần tra. Mấy người họ mặc cảnh phục nhưng cũng bị họ chặn lại hỏi thăm.

"Địa chỉ Ninh tiểu thư đăng ký là chỗ này, đi nhấn chuông đi."

Đội trưởng cảnh sát hình sự là một người đàn ông ba mươi tuổi, vẻ mặt rất nghiêm túc.

Một nhóm bốn người bọn họ đi điều tra vụ án này vì có áp lực dư luận khổng lồ, cả đêm khẩn cấp thành lập chuyên án điều tra, rồi đi tìm những nhân chứng tận mắt nhìn thấy lấy khẩu cung. Điều đáng mừng là các nhân chứng đều rất phối hợp nhưng chứng cớ hữu dụng cũng không nhiều, phần lớn lời của nhân chứng cũng không thể lấy làm chứng, chỉ có thể làm ý kiến tham khảo.

Ấn chuông cửa, không đến nửa phút, cánh cổng từ từ mở ra. Đoàn người vừa đi vào liền thấy một người đàn ông mặc tây trang màu trắng, áo sơ mi màu xám đang từ cửa căn nhà bước ra.

Có một nữ cảnh sát lập tức nhận ra, người đàn ông này chính là bạn trai Ninh Tây, tổng tài xí nghiệp Thường- Thường Thời Quy.

Đội trưởng Lý bắt tay Thường Thời Quy.

"Thường tiên sinh, tôi là Lý Hào, đội trưởng đội điều tra hình sự của cục cảnh sát Đông Nam, vụ án của mẹ Ninh tiểu thư do tôi chịu trách nhiệm điều tra, "

" Hôm nay đến là muốn tìm Ninh tiểu thư hỏi rõ một số chuyện, không biết Ninh tiểu thư bây giờ có ở nhà không."

"Phiền các vị, khiến mọi người vất vả rồi, mời vào."

Thường Thời Quy tránh sang một bên làm tư thế xin mời, mời bọn họ vào nhà nói chuyện.

Cảnh sát Tôn cẩn thận bước lên bậc thềm căn nhà lớn, nhìn bên trong phong cách xa hoa, vụng trộm hít một hơi, đúng là người có tiền.

"Không cần thay giày, mời mọi người ngồi, "

Thường Thời Quy bưng hai đĩa trái cây tươi để trước mặt bọn họ, lại rót cho mỗi người một chén trà, sau đó nói.

"Mọi người chờ một chút, tôi đi gọi cô ấy."

Chờ Thường Thời Quy lên lầu, cảnh sát tôn mới nhỏ giọng nói:

"Vị Thường tiên sinh này thật không tệ, cũng không hề tự cao tự đại."

Bọn họ làm cảnh sát, lúc phá án hạng người nào cũng đã gặp qua, người phân rõ phải trái dễ nói chuyện, cũng có người ỷ thế hiếp người không đem bọn họ để vào mắt. Ngày xưa gặp phải người có tiền, nhìn như với bọn họ rất khách khí, kì thực cũng không coi bọn họ ra gì, Thường Thời Quy lại tự tay pha trà cho bọn họ, lúc nãy cũng mời bọn họ vào nhà rất lịch sự, ít người giàu có làm như vậy.

"Nếu không Ninh Tây sao có thể thích anh ta?"

Nữ cảnh sát lấy ra bản ghi chép, đặt ở đầu gối mình,

"Mấy người không biết sao, nghe nói Thường tiên sinh theo đuổi Ninh Tây, tốn không ít tâm tư đâu."

"Thường tiên sinh có tiền như vậy theo đuổi phụ nữ cũng phải lao lực như vậy "

Cảnh sát Tôn cảm khái:" làm người đàn ông cũng không dễ dàng a."

Nữ cảnh sát mặt không chút thay đổi mở miệng ha ha một tiếng, lười phải cùng hắn tranh chấp.

"Được rồi, "

Đội trưởng Lý cắt đứt cuộc nói nhảm giữa hai người,

"Chú ý hình tượng một chút."

Ngồi ở bên cạnh hắn, một cảnh sát năm da trắng, cao gầy từ lúc tới vẫn chưa mở miệng nói chuyện khẽ cười một tiếng đẩy mặt kính trên sống mũi nói:

"Bọn họ kích động sắp được thấy thần tượng thôi."

Nữ cảnh sát và Tôn cảnh sát lập tức không dám nói tiếp nữa, Tôn cảnh sát nhìn cảnh sát cao gầy kia, nhỏ giọng nói:

"Lưu ca thật sự ll cái gì cũng có thể đoán được."

Lưu cảnh sát cười cười, sau đó ngay lập tức thu liễm nụ cười trên mặt, trên bậc thang truyền đến tiếng bước chân.

Cảnh sát Tôn nhìn về phía cầu thang thì thấy Ninh Tây mặc trang phục thường ngày màu trắng thuần khiết đi xuống. Cảnh sát Tôn chưa kịp mở miệng nói, Ninh Tây đã lên tiếng trước nói về:

"Ngại quá, để mọi người phải chờ lâu."

"Ninh tiểu thư khách khí rồi, do chúng tôi đột nhiên tới tìm, không báo trước. "

Đội trưởng Lý đứng lên, giới thiệu về mình và các đồng nghiệp còn lại, sau đó nói:

"Ninh tiểu thư, chứng cớ cô cung cấp đều rất có lợi, nhưng chi tiết một số việc tôi vẫn cần tìm hiểu thêm, nên hôm nay mới tới tìm cô, không biết cô có phiền không?

Đối với người nhà nạn nhân, khiến người đó phải hồi tưởng lại thống khổ đã qua, cũng là một loại tàn nhẫn. Nhưng khi bọn họ muốn điều tra rõ thì cần có một số vấn đề nhất định phải hỏi, việc này cũng là bất đắc dĩ.

"Không có việc gì, anh cứ việc hỏi, "

Ninh Tây miễn cưỡng cười cười, ngồi xuống ghế sa lon, Thường Thời Quy cũng theo ngồi ở bên cạnh, nhẹ nhàng nắm tay cô.

Cảnh sát Lưu nhìn thấy hai người nắm tay, thu hồi ánh mắt.

Đội trưởng Lý mở tài liệu trong tay,

"Ninh tiểu thư, dựa theo lời của mấy hàng xóm trước kia của gia đình cô có nói, khi chuyện xảy ra cô có mặt ở hiện trường?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi