NỮ THẦN TRỞ VỀ

Nữ cảnh sát viên nghe đội trưởng hỏi ra câu này, nụ cười trên mặt Ninh Tây có chút miễn cưỡng, nhìn mỹ nhân lộ ra vẻ mặt như vậy, cô cũng thấy đau lòng, còn liếc sang đội trưởng nháy mắt, hy vọng anh ta có thể đặt câu hỏi có thể ôn nhu một chút. Trước kia, khi phá án cô cũng gặp không ít người nhà nạn nhân tâm tình bị kích động, còn đem sự đau lòng phát tiết lên người mấy cảnh sát bọn họ đấy.

"Đúng vậy, "

Ninh Tây gật đầu, rất lễ phép. Thường Thời Quy nắm chặt tay cô, nhìn cô trấn an.

Ninh Tây trở lại bình tĩnh hơn rất nhiều,

" Ngày đó, mẹ tôi ở nhà dọn phòng, tôi ra ngoài mua thức ăn. Sau khi trở về, mới vừa đi tới đầu hành lang..."

Ninh Tây mím môi, hốc mắt hơi đỏ, quay đầu đi,

"Sớm biết sẽ phát sinh chuyện như vậy, ngày đó tôi không nên ra ngoài."

"Theo tôi được biết, ngày đó không phải là ngày nghỉ, lúc đó cô còn đang đi học năm cuối trung học, việc học hẳn rất nặng, tại sao hôm đó lại không đi học ở trường?"

Đội trưởng Lý ghi chép vài câu, quan sát từng biểu cảm trên mặt Ninh Tây, xác nhận cô không nói dối, hỏi tiếp:

"Có thể nói được không?"

"Đội trưởng..."

Nữ cảnh sát nhỏ giọng kêu một tiếng, trên mặt lộ ra vài phân không đành lòng.

Nhưng Lý Hào không để ý tới cô ấy, tiếp tục nhìn chằm chằm Ninh Tây.

"Khi đó tôi đã hơn một tháng không đi học, "

Ninh Tây cười khổ.

"Khi đó vì bị bạn học bắt nạt ở trường, bị người ta nhốt ở nhà kho của trường, ba đi tìm tôi, nửa đường gặp tai nạn. Tâm tình của tôi lúc đó không tốt, mẹ tôi rất lo lắng, nên xin thầy giáo nghỉ học."

Cô không chỉ một lần nhớ lại ngày đó, nếu như ngày đó l mình không bị nhốt trong nhà kho, bà cô cũng sẽ không bị tai nạn, mà mẹ cô cũng sẽ không chết một cách không mình bạch như thế.

Cô hận những bạn học kia, cũng hận chính mình, những hận ý này theo cô chống đỡ sống qua tất cả thống khổ, vì một ngày có thể báo thù.

Dung mạo thực sự quan trọng như vậy sao? Dáng người quan trọng như vậy sao? Lấy hai điểm này phán xét một người, sao có thể nông cạn như thế?

Đội trưởng Lý quay đầu cảnh sát Lưu, cảnh sát Lưu gật đầu nhẹ một cái, Không nói gì. Đội trưởng Lý thấy vậy, để bút trong tay xuống, trịnh trọng nói:

"Xin lỗi, Ninh tiểu thư, đã nhắc tới những chuyện này khiến cô thương tâm khổ sở."

"Không sao, mọi người cũng chỉ vì công việc điều tra,"

Ninh Tây lắc đầu, tinh thần có chút không tốt lắm.

"Cô có nhớ không, những người thân này của cô là người có mặt sớm nhất khi vụ án xảy ra?"

Đội trưởng Lý lấy ra một xấp hình, đem những tấm hình xếp một hàng trước mặt Ninh Tây, những người này đều là những người có quan hệ huyết thống tương đối gần với Ninh Tây.

Ninh Tây lấy ra mấy tấm hình, đặt lại trước mặt Lý đội trưởng, khẳng định nói:

"Những người này đến nhanh nhất."

Đội trưởng Lý cầm lấy mấy ảnh chụp nhìn vào, trong những người này có gì dượng, cô chú của Ninh Tây. Theo điều tra, sau khi người bị hại chết đi, con gái đang tuổi thiếu niên là Ninh Tấy, quyền giám hộ là bà nội của cô, nhưng vì bà nội tuổi già, không có năng lực tự chủ hành động, nên quyền giám hộ được chuyển sang cho cô ruột, em gái của bố cô ấy.

"Trí nhớ của Ninh tiểu thư thật tốt."

Đội trưởng Lý đem mấy tấm hình bỏ vào một cái túi khác, hỏi lại:

"Khi đó hiện trường cô có phát hiện có gì lạ không?"

"Từ nhỏ trí nhớ của tôi đã rất tốt rồi."

Ninh Tây nhớ tới ba mẹ cô đã từng tự hào con gái nhà họ thông minh, trí nhớ tốt, nhất định có thể học ở trường đại học tốt nhất cả nước, có khi còn có thể làm một nhà khoa học đấy chứ.

Chỉ tiếc cô chỉ là đứa con gái không tốt, chưa học xong đã ra nước ngoài, lại không thể trở thành nhà khoa học, mà lại bước chân lên con đường giải trí làm diễn viên.

"Trước khi tôi xuất ngoại, có bà hàng xóm, rất thân với nhà tôi nói cho tôi biết ngày đó khi tôi ra ngoài mua thức ăn đã có người tới nhà tôi, còn truyền ra tiếng nói chuyện khá lớn. "

Ánh mắt Ninh Tây nhìn chằm chằm mấy bức hình trên bàn, những người này gọi là thân thích, trên thực tế đều giống như quỷ hút máu. Năm đó thân xác bà chưa lạnh, mấy anh em ruột của bà đã ở một bên giật dây ông bà nội tìm mẹ cô đòi tiền bồi thường vụ tai nạn của bà, nói là lộ mẹ cô dùng mạng của bà đổi lấy tiền, nhà của bà cô để lại lại dùng để nuôi người đàn ông khác.

Những người này không thể chờ được, ở trước mặt cô nói rất nhiều, cái gì sau này xô sẽ có bố dượng, mẹ cô sẽ không còn quan tâm cô nữa, nói ba cô vốn là người hiếu thuận, mà ông bà nội cô đều đã lớn tuổi, không chịu nổi kích thích, phân chút tiền bồi thường cho ông bà coi như trấn an ông bà. Nguyên một đám người nói như hát, cũng chỉ vì nhìn chằm chằm khoản tiền kia mà thôi.

Về sau mẹ cô "Tự sát", những người này lại ở trước mặt cô nói mẹ cô thâm tình, nói cô đnags thương, ông bà ngoại với ông bà nội vì tiền mà cãi nhau một trận, cuối cùng cô phải móc ra mười vạn trong tiền bồi thường đưa cho bọn họ, cả đám mới vừa lòng bỏ đi.

Không có ai đi truy cứu nguyên nhân cái chết của cô có khả nghi, cũng không ai quan tâm cô còn chưa trưởng thành, thứ họ thấy, chỉ là ngôi nhà bố mẹ cô để lại, sổ tiết kiệm của bố mẹ cô, và khoản tiền bồi thường cái chết của ba cô. Cuối cùng khi đó một người cảnh sát phá án lo lắng hưởng tới sức khỏe và tâm lý trưởng thành, đem cô đi khám sức khỏe và tâm lý. Cuối cùng khi cô có thể xuất ngoại, còn có cô Diêu giúp cô làm tài liệu, làm thủ tục, chạy vạy khắp nơi giúp cô lo liệu mọi việc.

Cô gặp rất nhiều người xấu xa, nhưng cũng nhận được không ít sự giúp đỡ của người tốt. Giống như những người trên mạng đã nói, cô sống ăn gian, được quá nhiều người tốt giúp đỡ, quen được nhiều người có tiền, có địa vị, mà cô gặp được Thường Thời Quy, chính là may mắn nhất cả đời này của cô.

"Cô có thể cung cấp cho chúng tôi thêm thông tin của người hàng xóm đó không? "

Đội trưởng Lý nghe vậy, lập tức tỉnh táo tinh thần.

Ninh Tây gật đầu, viết cho đội trưởng Lý địa chỉ của người hàng xóm này,:

"Bà ấy hiện tại đang ở cùng con trai, cách đây mấy tháng tôi và bà ấy còn nói chuyện điện thoại với nhau."

Đội trưởng Lý kinh ngạc nhìn Ninh Tâyi, không nghĩ tới một đại minh tinh như cô còn liên lạc lại với những người hàng xóm trước đây.

Chú ý tới ánh mắt đội trưởng Lý, Ninh Tây cũng không tức giận. Người ngoài cũng không hiểu, cô đối với người thân mình thì lãnh đạm như người xa lạ, nhưng lại duy trì liên lạc với hàng xms cũ.

"Trước khi tôi xuất ngoại, bà ấy lo tôi không đủ tiền dùng, nước ngoài thời tiết giá, còn mua cho tôi mấy bộ quần áo mới, lại còn cho tôi một khoản tiền. "

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi