NUÔI TRONG NHÀ MỘT CON QUỶ HÚT MÁU


Post chương mới vào một cái ngày cực 'đẹp' :3
=======
Trong phòng họp yên tĩnh đến nỗi tiếng một cây kim rơi xuống cũng nghe được, mọi người trong phòng lúc này hầu như ai ai cũng nín thở, ánh mắt đều tập trung vào cô gái xinh đẹp trước mắt. Một băng sơn mỹ nhân sinh đẹp động lòng người, bản thân có lực hấp dẫn ánh mắt tò mò của người khác, hơn nữa còn đang bị chất vấn về một vấn đề thần bí đáng sợ, lúc này ánh mắt mọi người giống như bị mê hoặc, mang theo một chút chờ mong.
Thế nhưng Thấm Nhã không phải người bình thường. Đối mặt với tình huống như vậy mặtcũng không thay đổi sắc, ánh mắt lãnh đạm liếc nhìn mọi người, nhàn nhạt nói: "Tôi không có chuyện gì để nói với anh."
"Bác sĩ Tịch phải chăng không muốn thẳng thắn với chúng tôi?" Sắc mặt Alex trở nên khó coi.
"Tôi làm gì không cần phải báo cáo với ai cả. Nếu như muốn biết rõ những nghiên cứu của tôi, có thể xem những báo cáo liên quan." Giọng điệu hoàn toàn máy móc. Khí tràng lạnh lẽo của Tịch nữ vương làm cho ngươi khác không thể bắt bẻ.
"Tiến sĩ Tịch cô phải biết, thân phận của cô có nghĩa vụ phải hợp tác với cảnh sát quốc tế điều tra! Chuyện Quỷ hút máu ảnh hưởng rất nghiêm trọng đến loài người, nếu như không thể tìm diệt bọn họ, nếu vạn nhất bọn họ xâm lược nhân loại, đến lúc đó hậu quả thế nào có lẽ cô cũng không dự đoán được! Tiến sĩ Tịch cô có thể chịuđược trách nhiệm này sao!" Alex đập mạnhtay xuống bàn.
Một người điển hình cho kiểu thế giới quan duy ngã độc tôn, Thấm Nhã thầm thở dài. Cổ kim nội ngoại, con người luôn có khuynh hướng hủy diệt đối với những việc mình không biết, cũng giống như Tòa thánh Roma xử tử những người không công nhận trái đất là trung tâm của vũ trụ, không cho phép bất cứ cái gì lớn mạnh hơn mình, không thể tiếp nhận được "dị" vật khác với con người. Một khi phát hiện ra, đều tưởng tượng đến việc con người bị uy hiếp, sau đó tìm đủ mọi cách để hủy diệt nó. Nhất là những người làm cảnh sát hình sự, luôn luôn coi việc "giải cứu thế giới" là trách nhiệm của mình.
Huyết tộc từ xưa đến nay luôn tồn tại, nhưng thế gian luân thường đều có quy luật, cách sống và sinh tồn của Huyết tộc căn bản không ở nơi này, nếu quả thật muốn tiêu diệt con người, lẽ nào cần chờ tới ngày hôm nay? Người ta đang trốn rất tốt, tại sao lại phải lôi đầu người ta ra?
Sự nhẫn nại của Thấm Nhã lúc đó đã cạn," Chuyện này tôi không thể giúp được, xin lỗi, tôi đi trước."
Alex chặn đầu Thấm Nhã, giọng điệu không tốt: "Tiến sĩ Tịch, bây giờcô hợp tác với chúng tôi còn kịp, bằng không thì tôi phải nhờ luậtpháp can thiệp."
"Anh đến đây vì không có chứng cớ, không phải sao. Chỗ của tôi được đặc biệt cho phép bảo mật, nếu có lần sau, tôi cũng dựa theo pháp luật mà làm việc." Không cần nhìn cũng không cần hỏi, Thấm Nhã cũng biết được những người này đã lục soát phòng nghiên cứu của cô, và cũng khẳng định được là không tìm thấy chứng cớ gì. Nghĩ đến đây, sắc mặt Thấm Nhã tối lại, giọng nói lạnh lùng không lớn không nhỏ nhưng đầy khí thế làm cho Alex không khỏi chột dạ, hắn đành tránh sang một bên, chỉ có thể giống như bại tướng đứng từ xa nhìn nữ vương đã đả bại hắn.
============
Thấm Nhã rời khỏi phòng họp, trong lòng không bình tĩnh như vẻ bề ngoài, trong đầu rà soát lại các chi tiết một lần nữa. Không ít những nghiên cứu về Tiểu Mễ và những báo cáo liên quan đều do cô tự mình cất giữ nên người thường ít khả năng tìm được, người biết rõ được chuyện này cũng không nhiều,chỉ có Tề Bộ và Trần Tĩnh, nhưng hai người đó có thể tin tưởng được, hơn nữa bọn họ cũng không biết chân tướng của Tiểu Mễ và những thông tin chi tiết.
Thấm Nhã trở về văn phòng khóa của lại không để ai vào, cô phải tiêu hủy rất nhiều báo cáo và thành quả nghiên cứu. Tuy đây là những thành quả cô phải khổ tâm mới có được, hơn nữa đều là những phát hiện quý giá đối vớimột nhà khoa học, nhưng Thấm Nhã không hề do dự hay chùn tay. Chỉ cần liên quan đến Tiểu Mễ, tuy Tiểu Mễ cường đại có lẽ không cần người khác bảo vệ, nhưng đối mặt với em ấy Thấm Nhã cũng không kìm được cảm giác muốn che chở, yêu thương.
Cái này có lẽ từ lúc bắt đầu quen biết đã bắt đầu rồi. . .Lúc đầu là hiếu kỳ, sau đó thấy được sự cô đơn trong mắt em ấy. . . đây nhất định làđã bị khống chế, đây chính là tình yêu... Rõ ràng người kia mạnh mẽ đến mức có thể tự chinh phục cả thế giới, nhưng ngươi vẫn muốn yêu thương nàng.
Cơ hồ tất cả tài liệu, thành quả, phỏng đoán, kết luận và bản vẽ đều bị Thấm Nhã thủ tiêutoàn bộ, hơn ai hết, người tạo ra luôn hiểu được cách tiêu hủy tốt nhất. Nhìn ra ngoài cửa sổ thì phát hiện trời đã tối, Thấm Nhã xoa xoa bả vai đau nhức, sau đó rời văn phòng về nhà.
Khi về đến nơi thấy trong nhà vẫn còn tối đèn.
Tiểu Quỷ này còn chưa về? Thấm Nhã lấy chìa khóa mở cửa, cửa vừa mở liền hai tay che trước ngực kinh ngạc khẽ hô: "A...~"
Quỷ hút máu mặc nguyên bộ đồ đen da dẻ trắng muốt đang treo ngược trên khung cửa, Thấm Nhã vừa mở cửa, liền vừa vặn xuất hiện trước mặt Thấm Nhã.
Y Nặc Mễ tà ác cười xấu một cái, hai tay từ bên trái tim làm một bộ dạng thành kính dâng lên: "NGAO Tiểu Nhã Nhã chị đã về. NGAO ~ ta rất yêu chị, trong lòng ta tất cả đều là chị. . . không tin chị xem đi!"
Đột nhiên, Quỷ hút máu mở lòng bàn tay ra, trên đó là một trái tim đỏ tươi chảy đầy máu, Y Nặc Mễ dâng lên trước mặt Thấm Nhã.
Bác sĩ Tịch, ra vào phòng phẩu thuật như ra vào phòng bếp. 16 tuổi đã bắt đầu tiếp xúc với các loại nội tạng của con người nhưng cũng không chút biến sắc. Vậy mà vừa nhìn thấy cảnh này liền hét lên -----
"Ah -----"
"Rầm!" Cửa bị một lực mạnh đóng lại.
"NGAO ah ~ ô. . . " (ta nói Tiểu Mễ chơi ác quá xá ác mà)
Trong phòng ngủ được trang trí rất hòa nhã, màu sắc ôn hòa dễ chịu. Trên chiếc giường lớn một cô gái xinh đẹp nằm chiếm một nửa, cái chăn mỏng nhẹ nhàng che lấy ngực, tóc tán lạc trên gối. Bên cạnh cô là một cô gái tóc dài mặc một cái áo ngủ viền ren hoa, dùng mặt dán lên trán Thấm Nhã, sau đó đem Thấm Nhã ôm lấy: "NGAO Tiểu Nhã Nhã, nhiệt độ của chị cao hơn ta."
Thấm Nhã xoa xoa đầu còn đang đau nhức, tức giận nói: "Nhiệt độ của tôi vốn cao hơn em."
Nên biết Tiểu gia hỏa này chính là Quỷ hút máu "máu lạnh" trong truyền thuyết.
"Nhưng mà chị bị sốt!" Quỷ hút máu chống nạnh, chỏ ngón taytrách mắng.
"Là ai làm hại!" Thấm Nhã thực không biết nên làm gì.
Cô từ nhỏ đến giờ hầu như chưa mắc bệnh, đến cảm mạo hoặc sốt cũng rất ít, duy nhất có ngoại lệ là nếu như bị kinh hãi quá độ thì sẽ lên cơn sốt. Nhưng trời biết cô hai mươi mấy năm qua chỉ có khiến người khác "kinh hãi", chứ cô nào đã bao giờ bị làm cho "kinh hãi"?
Lại hết lần này đến lần khác bị tên quỷ hút máu này chọc phá, phương pháp đùa giỡn gì cũng có thể nghĩ ra được. Lúc trở về bị dọa một phát, sau đó Thấm Nhã bắt đầu cảm thấy đầu có chút choáng, vừa tắm rửa xong thì liền phát sốt nhẹ.
"NGAO. . ." Quỷ hút máu trong miệng thì thầm: "Chỉ là mô hình thôi mà, hơn nữa bên trong còn có nước cà chua. . . rất đáng yêu NGAO. . ."
Quỷ hút máu luôn yêu thích mấy cái đồ liên quan đến chất lỏng màu đỏ.
"Đồ ngốc này. Em còn nói nữa." Còn thấy cô chưa đủ khó chịu sao. Cái loại máu me chảy đầm đìa không phải cô chưa từng nhìn thấy, thế nhưng nó lại ở trêntay Y Nặc Mễ! Một màn lúc nãy, thật sự khiến cô hoảng sợ, cái loại cảm giác tim thắt lại, hoàn toàn không cảm nhận được hô hấp. Đó là bởi vì cô nhớ tới cái "chết", bởi vì đặc thù công việc luôn phải bình tĩnh đối mặt với sinh tử, cô thật không ngờ mình lại không thể tiếp nhận, vạn nhất Tiểu Mễ gặp chút bất trắc nào.
"NGAO, rất khó chịu sao?" Nhìn sắc mặt tái nhợt chau mày của Thấm Nhã, Tiểu quỷ hút máu không đành lòng. Y Nặc Mễ ngồi bên cạnh ôm lấy Thấm Nhã, thanh âm dịu dàng hỏi thăm, rồi hôn lên môi lên trán cô.
Đáng tiếc Tịch nữ vương đã nổi giận, dỗ dành lúc này đã quá muộn. Thấm Nhã lãnh đạm quay đầu đi chỗ khác, sống chết không màng, không nói cũng không để ý tới Y Nặc Mễ.
"Hì hì, Tiểu Nhã Nhã chị giận nha ~"
"NGAO, về sau không chơi nha."
". . .A. . .Chị đừng giận mà. . . ta xin lỗi."
Mặc kệ người nào đó tự mình huyên thuyên, Thấm Nhã nhất định không để ý tới nàng. Tiểu quỷ hút máu buồn rầu, ngồi bên cạnh bày đủ trò để tạ tội, nhưng nữ vương đại nhân vẫn không chút động tĩnh, còn kéo chăn lên, chuẩn bị đi ngủ.
Y Nặc Mễ vỗ vỗ cánh nhỏ, cúi đầu ủy khuất. Thấm Nhã vừa nằm xuống, Y Nặc Mễ cũng chui theo vào trong chăn, từ phía sau ôm lấy thân thể mềm mại thơm tho, đầu gác trên vai Thấm Nhã: "Thấm Nhã ~"
Cái giọng nũng nịu mang theo chút đáng thương. . . Thấm Nhã than trời.
"Được rồi, chấp nhận xin lỗi." Thấm Nhã trong lòng Y Nặc Mễ xoay lại, nhẹ nhàng nói.
"Tốt." Quỷ hút máu biết rõ thái độ của nữ vương đã hòa hoãn, liền nở một nụ cười gian tà.
Thấm Nhã cong cong khóe miệng, đưa tay sờ sờ trán Y Nặc Mễ.
"NGAO ~ do lúc nãy đóng cửa bị đụng vào." Quỷ hút máu nhe răng trợn mắt, ngón tay chỉ vào cái bánh bao trên đầu.
"Ha ~" Thấm Nhã bị chọc cho cười rộ lên.
Y Nặc Mễ đột nhiên cảm thấy cái trán nóng lên, cái bánh bao sưng vù trên đầu được hôn an ủi một cái.
"Gào, còn đụng vào mũi nữa. Sống mũi người ta rất cao, rất đau!" Một bên tố khổ một bên cũng không quên tự khen mình.
Thấm Nhã lại cười, nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi người kia.
Những lúc Thấm Nhã đến gần. . . được hương vị thơm tho này, cảm giác ấp áp này bao bọc khắp người. . . thoải mái làm cho người ta mê muội. Y Nặc Mễ nhắm mắt lại, dùng ngón tay chỉ chỉ trên môi, nhẹ cười: "Còn đụng vào đây."
"Ha ha ~" Thấm Nhã nắm lấy tay Y Nặc Mễ, nâng đầu chạm nhẹ vào môi Y Nặc Mễ rồi thuận tiện hôn trộm một cái.
"Hì hì, NGAO ~ Tiểu Nhã Nhã là đồ ăn ngon nhất thế giới."
"Tiểu Mễ, gần đây em có phát hiện cái gì bất thường hay không? Có phát hiện thấy ai biết được tung tích của em không?" Thẫm Nhã sờ sờ mặt Y Nặc Mễ thấp giọng hỏi.
"NGAO ah, không có. Con người làm sao biết được ta, ngoại trừ Lý Cường và chị, không có ai tránh được thôi miên của ta. Cho dù nhìn thấy ta, cũng sẽ kinh sợ, trong nháy mắt đó ta sẽ có thể loại bỏ ký ức của bọn họ." Trong lòng Y Nặc Mễ đang cảm thấy rất vui, khi nói chuyện vẻ mặt liền hưng phấn lên.
"Vậy là tốt rồi. Gần đây xảy ra một số chuyện, có chút không an tâm." Thấm Nhã thở dài, dịch người sát vào trong vòng tay che chở âm ấp, "Tôi biết em và Chu Duẫn Văn đang cùng nhau xử lý chuyện gì đấy, chuyện của Huyết tộc tôi sẽ không hỏi tới, như vậy cũng tốt, em lúc này tạm thời đừng xuất hiện ở bệnh viện."
Thấm Nhã luôn độc lập kiên cường, nhưng ở trạng thái lúc này đáng yêu và yếu đuối làm cho người ta không khỏi sinh ra ý muốn được che chở, bảo vệ cho cô. Y Nặc Mễ nở nụ cười, cười đến hạnh phúc đơn thuần, đem Thấm Nhã ôm chặt vào ngực: "Tiểu Nhã Nhã, ta sẽ bảo vệ chị, ai muốn khi dễ chị, ai muốn ăn đồ ăn của ta đều không thể. Chị là của một mình ta!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi