NUÔNG CHIỀU CON DÂU – NIỆM NIỆM BẤT VONG

Thời điểm Giang Tuyết Nịnh tỉnh lại phát hiện mình đang nằm trên giường khách sạn, Cố Thần Quang ôm cô vẻ mặt lo lắng, lúc này dù cô có ngốc cũng biết được chuyện gì đã xảy ra, có chút khổ sở vùi vào ngực hắn.

“Không có việc gì, có anh ở đây rồi.” Tay Cố Thần Quang ở trên lưng cô khẽ vuốt, ôn nhu an ủi cô.

“Thật sự xin lỗi, là do em quá vô dụng, thiếu chút nữa lại…” Đây là lần thứ hai, trải qua lần đầu tiên cô đã cẩn thận hơn rất nhiều. Chính là không nghĩ tới em gái mình lại xuống tay ở nhà bà ngoại. Tuy rằng quan hệ hai người không tốt nhưng dù gì cũng là chị em ruột a.

“Bảo bối, có chuyện anh muốn nói với em, khả năng sẽ là đả kích rất lớn, nhưng vì anh em hãy kiên cường lên.” Cố Thần Quang không biết cảm tình của cô với Giang gia sâu bao nhiêu nhưng chuyện này đối với cô có chút tàn khốc, hắn lại không thể không nói.

“Anh nói đi.” Hiện tại trừ bỏ rời xa hắn thì giống như không có gì có thể đả kích đến cô, bộ dáng nghiêm túc của Cố Thần Quang làm cô có chút khủng hoảng, nhưng vẫn cố tỏ ra kiên định.

“Anh để A Thành tìm người điều tra Giang gia…em không phải là con ruột của bọn họ.” Hắn tận lực dùng ngữ khí nhẹ nhàng, đơn giản mấy câu đem sự tình nói rõ ràng, không nhiều lời vô ích.

“Sao lại như vậy, em…sao có thể… Vậy em rốt cuộc là ai?” Cô biết hắn sẽ không lừa cô, chắc chắn đã có chứng cứ rõ ràng thì hắn mới có thể đem chuyện này nói cho cô. Cô có chút khó tiếp thu.

“Nịnh Nịnh, em trước bình tĩnh một chút, anh đem mọi việc nói hết cho em.”

“Em không có việc gì, anh nói đi.”

“Ba mẹ ruột của em là bạn thân của Giang Hải Ba, Giang Hải mậu dịch có một nửa tài sản của họ. Khi em mới được mấy tháng tuổi bọn họ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Vì một nửa tài sản của ba em nên bọn họ nói dối họ hàng của em rồi nhận em làm con.

Em còn nhớ rõ lúc chúng ta đạt thành hiệp nghị bọn họ không đồng ý gả em lại đây hay không? Chính là bọn họ muốn Giang Tuyết Kỳ thay thế em, lại bị anh cự tuyệt.”

Thì ra là như vậy, cô vẫn luôn cho rằng bọn họ đối với cô có cảm tình nên mới phản đối cô gả đến Cố gia, lại không nghĩ rằng đều vì lợi ích, thật là buồn cười. Khó trách cô nỗ lực hai mấy năm cũng không đổi được chút vui vẻ nào từ bọn họ.

“Bảo bối đừng khổ sở, em còn có anh.” Thấy bộ dạng này của cô, Cố Thần Quang rất lo lắng, gắt gao ôm lấy cô. Giang Tuyết Nịnh nằm trong ngực hắn không tiếng động khóc thút thít, tựa hồ muốn đem hai mươi mấy năm ủy khuất đều khóc ra tới.

Sau khi khóc xong, cô hai mắt ửng đỏ mổ nhẹ một chút trên môi Cố Thần Quang: “Cảm ơn anh, thật may còn có anh bên cạnh.” Có lẽ vận may cả đời này của cô đều dùng vào việc gặp được hắn đi. Ôm chặt lấy Cố Thần Quang cô mới cảm giác an toàn.

“Bé ngốc” ngữ khí Cố Thần Quang tràn ngập sủng nịnh, giống như dỗ trẻ con, vuốt nhẹ đầu nàng.

“Anh cùng em đi tới Giang gia một chuyến đi, có một số việc sớm muộn gì cũng phải đối mặt.” Tài sản gì đó từ trước tới giờ cô không nghĩ muốn tranh giành, chính là cô phải cho chuyện này một dấu chấm hết, về sau mới có thể toàn tâm toàn ý ở cùng hắn.

Giang Tuyết Kỳ sau khi được thả trở về Giang gia liền đem mọi việc nói cho cha mẹ, hiện tại một nhà bọn họ gấp đến xoay vòng vòng. Ban đầu bọn họ thấy kế hoạch đó thật chu toàn, không nghĩ tới lại nhảy ra một cái Cố Thần Quang. Hiện tại sự tình bại lộ, không biết Cố Thần Quang sẽ đối phó với bọn họ như thế nào, mà Khâu cục trưởng bọn họ cũng đắc tội.

Ngày hôm qua Giang Tuyết Kỳ đính hôn, mà Cục trưởng cục Thuế Khâu Nghị lui tới chặt chẽ với Giang gia lại coi trọng Giang Tuyết Nịnh. Vì muốn lấy lòng hắn nên một nhà bọn họ mới thiết kế Giang Tuyết Nịnh, cứ nghĩ rằng dù Giang Tuyết Nịnh biết được cũng không dám lộ ra, cho nên mới không kiêng nể gì, có thể lợi dụng liền lợi dụng.

Khi Cố Thần Quang cùng Giang Tuyết Nịnh lần nữa trở về Giang gia, một nhà bọn họ liền tỏ ra thái độ nhận sai thực thành khẩn, đem mọi việc đều đẩy hết lên người Khâu Nghị, bọn họ là bị ép buộc.

Nhìn bộ dáng dối trá của bọn họ, Giang Tuyết Nịnh cảm thấy thật chán ghét, cô gọi người cùng cô lên lầu đem đồ đạc của cô thu dọn hết, sau đó nói với mấy người Giang gia:”Tôi sẽ không cảm kích các người, các người tuy rằng dưỡng dục tôi hai mươi mấy năm nhưng từ trước tới giờ lại không hề tiếp nhận tôi, thậm chí cảm tình còn không bằng người làm. Tài sản ba tôi để lại coi như trả lại cho các người món nợ ân tình, từ nay về sau tôi cùng các người không ai thiếu nợ ai. Tôi sẽ không trở lại, các người tự giải quyết cho tốt.”

“Ba, chúng ta đi.” Giang Tuyết Nịnh cũng không quay đầu lại, Cố Thần Quang theo ở phía sau. Giang gia có người muốn nói cái gì đó nhưng lại không tìm ra lý do. Cô biết Giang gia lần này thật sự muốn xong rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi