NUÔNG CHIỀU EM ĐẾN NGHIỆN

Lần đầu tiên mà cô và Ngôn Húc quen biết với nhau là vào lần trước anh ta cứu cô, sao anh ta thích mình được chứ? Thanh Chiêu này thật là, nói chuyện không chớp mắt mà.

“Chị dâu, ánh mắt của anh ta nhìn chị không đúng, nói anh ta không thích chị thì em cũng không tin đâu” Cố Thanh Chiêu chậc chậc lắc đầu.

Tiêu Diệp Nhiên xám mặt: “Vậy nếu như anh ta dùng ánh mắt nhìn tôi để nhìn heo, có phải là cậu cũng sẽ nói anh †a thích heo hay không?”

Quả thật phục anh ta luôn rồi, cũng chỉ là một ánh mắt vậy mà lại hiểu lầm Ngôn Húc người ta thích cô, chỉ số IQ này cũng mệt quá đi!

Thấy cô vẫn không chịu tin mình, Cố Thanh Chiêu nhún vai: “Thôi bỏ đi, coi như là em nhìn lầm”

Nói thì là nói như vậy thôi, nhưng mà trong lòng vẫn phải có cảm giác phòng bị đối với Ngôn Húc, anh cảm thấy cần phải để cho chị dâu ít tiếp xúc với anh ta mới được. Thế là anh ta lại bổ sung thêm: “Chị dâu, mấy ngày ở Thanh Thành, ngoại trừ lúc ngủ thì chúng ta đều phải cố gắng ở cùng với nhau, chị muốn gặp người nào thì cũng phải nói trước với em một tiếng, em không muốn chuyện giống như ở buổi tiệc lần trước xảy ra lần nữa”

Ngụ ý là cô muốn gặp ai thì cũng phải mang anh ta theo. Tiêu Diệp Nhiên cũng không suy nghĩ gì nhiều, rất thẳng thắn mà gật đầu: “Ừm, tôi biết rồi”

Cố Thanh Chiêu rất hài lòng gật đầu: “Vậy ngày mai chúng ta đến đoàn làm phim đi”

Đạo diễn chịu trách nhiệm “Thanh Phi Truyền” chính là một người nổi tiếng ở trong nghề, đồng thời tính tình cũng kém có tiếng.

Cho nên ngày hôm sau Tiêu Diệp Nhiên và Cố Thanh Chiêu mới vừa đến đoàn làm phim liền nghe thấy đạo diễn đang mắng chửi người.

“Con mẹ nó, cô là heo hả? Ngay cả biểu cảm đau lòng cũng không làm được”

“Mẹ *, diễn không tốt nữa thì cút đi cho tôi, đừng liên lụy toàn bộ đoàn làm phim”

Tiêu Diệp Nhiên đi đến gần quan sát thì nhìn thấy Cố Tống Vy dịu dàng ngoan ngoãn cúi đầu tùy ý để đạo diễn mắng cô ta.

Tiêu Diệp Nhiên còn tưởng là mình nhìn lầm, nhịn không được mà mở to mắt ra, nhìn rõ ràng xem người phụ nữ đang mặc trang phục mãn thanh đó có phải là Cố Tống Vy hay không.

Dù sao thì lấy tính tình kiêu ngạo đó của Cố Tống Vy làm sao có thể ngoan ngoãn để người ta mắng mình được. Nhưng mà cô không nhìn lầm, người phụ nữ kia đúng là Cố Tống Vy.

Đạo diễn lại mắng một trận nữa rồi mới từ từ im lặng lại bắt đầu quay lại từ đầu lần nữa.

Tiêu Diệp Nhiên đứng ở xa nhìn biểu cảm của Cố Tống Vy, mi tâm chậm rãi nhíu lại, trong mắt chứa đựng vẻ không tin.

Đã sớm biết kỹ thuật diễn xuất của Cố Tống Vy chẳng ra làm sao, nhưng mà lại không biết sẽ kém đến tình trạng này.

Đây là một vai diễn như bình thường của Cố Tống Vy, hoàng thượng chưa từng sủng hạnh cô ta, cho nên lúc này cô ta đang trông mong đau khổ chờ đợi hoàng thượng ở trong cung của mình, cho nên thần sắc hẳn nên cô đơn mang theo ưu thương, phải diễn xuất thật là tự nhiên.

Nhưng mà Cố Tống Vy diễn thì lại rất buồn cười, trông có vẻ như là đang giả vờ cực kỳ mềm mại, làm cho người ta nhìn như thế nào cũng thấy không thoải mái.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi