NUÔNG CHIỀU EM ĐẾN NGHIỆN

“Chúng... chúng tôi..” Một trong hai người phụ nữ run lên vì sợ hãi, cô ta không thể nói được gì.

Thẩm Tử Dục liếc nhìn bọn họ, sau đó ánh mắt rơi vào trên người Tiêu Diệp Nhiên: “Phó giám đốc Đường, chuyện gì đây?”

Anh giống như giọng điệu của cấp trên đối với cấp dưới, rất trang trọng mà không hề có tình cảm riêng tư.

Mấy người phụ nữ nhìn nhau, không phải đều nói Tiêu Diệp Nhiên là người tình của chủ tịch sao? Nhưng ánh mắt chủ tịch nhìn cô thật bình tĩnh và lãnh đạm, không có chút cảm xúc nào.

Chẳng lẽ không phải là thật?

“Không có gì, chỉ là chuyện nhỏ giữa phụ nữ” Tiêu Diệp Nhiên không muốn làm vấn đề trở nên tồi tệ hơn, cho nên cô đã đưa ra một lời nói hời hợt.

Thẩm Tử Dục khẽ cau mày, hiểu ý chị dâu nên trầm giọng nói với các cô kia: “Tôi đã nói trong cuộc họp, nếu các cô thích gây rắc rối và phá hoại sự gắn kết của nhân viên, Thời Nguy không cần những nhân viên như vậy”

“Lần này coi như bỏ, nếu lần sau tôi nhìn thấy, sa thải hết” Mấy người phụ nữ đồng thanh đáp: “Chúng tôi hiểu rồi, thưa Tổng giám đốc”

“Vậy quay về làm việc đi”

Tiêu Diệp Nhiên nhìn đám phụ nữ chạy trối chết, không khỏi cảm thán: “Cơn ghen của những người phụ nữ này thật sự rất kinh khủng”

“Vậy nên chị dâu phải cẩn thận” Thẩm Tử Dục cười nói. “Tại sao?”

“Cứ nhìn tướng mạo của lão đại đi, sau này chị dâu chắc chắn sẽ có đối thủ không ngừng”

“Đúng nhỉ” Tiêu Diệp Nhiên căn móng tay, suy nghĩ một chút rồi nửa đùa nửa thật nói: “Hoặc chị có thể rạch mặt anh ấy”

“Không được!” Tống An Kỳ lên tiếng Tiêu Diệp Nhiên và Thẩm Tử Dục bối rối quay đầu nhìn cô, chỉ thấy cô ngượng ngùng gãi đầu, nói: “Lục tổng đẹp trai như vậy, nếu làm hỏng nó thì tiếc quá”

Tiêu Diệp Nhiên đảo mắt: “Mình còn không cảm thấy tiếc, cậu tiếc cái cọng lông gì”

“Tôi nghĩ cô khoan hãy lo lắng chuyện khuôn mặt chồng chị ấy bị hủy hoại, hãy lo về khuôn mặt của mình trước đã”

Nghe anh nói như vậy, Tiêu Diệp Nhiên nhận thấy vết thương trên khuôn mặt của Tống An Kỳ, đau lòng nói: “Sao lại bị cào thành như thế này vậy? Sớm biết mình đã không bỏ qua cho những người kia dễ dàng như vậy” Trên mặt cô có vài vết cào, cũng chảy máu cả rồi, Thẩm Tử Dục rất đau khổ, đưa tay lên muốn sờ, nhưng nghĩ đến Tiêu Diệp Nhiên đang có mặt, lại nhanh chóng bỏ tay xuống.

Tiêu Diệp Nhiên không bỏ sót động tác nhỏ của anh, một †ia sáng xẹt qua mắt cô, rồi cô nắm lấy cánh tay của Tống An Kỳ, môi nở nụ cười, ẩn ý nói: “Đi, mình đưa cậu đi lấy thuốc, đừng để lại sẹo, nếu không sẽ có người xót xa” 

Nói xong, cô cũng nhìn Thẩm Tử Dục một cái nhìn sâu sắc.

Đối phương đột nhiên cảm thấy như bị nhìn thấu tâm tư, không khỏi cười khổ.

"Bọn họ ra tay cũng quá nặng đi!”

"Sớm biết cứ như vậy sẽ không tuỳ tiện buông tha cho bọn họ!”

"Nếu để lại sẹo thì phải làm sao bây giờ?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi